Thích thú xoa nắn thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của mỹ nhân.
Phương Duệ thực yêu thích không muốn buông tay, vừa khẽ tuông ra lời mật ngọt, vừa hưng phấn vuốt ve mỹ nhân.
Mỹ nhân bị hắn hống tới vui vẻ, vừa nũng nịu ôm cổ hắn, vừa rêи ɾỉ đòi hỏi hắn càng thêm mạnh, càng thêm nhanh a.
Khung cảnh hoan ái kinh diễm lại thật chói mắt.
Mùi xạ hương thoang thoảng giữa không trung.
"Ong ong." bỗng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Phương Duệ không quá muốn quan tâm, liền tiếp tục triền miên trên thân thể của tiểu tình nhân.
Đợi cho tiếng chuông vang lên tới lần thứ 4, hắn mới không kiên nhẫn mà nhấch máy nghe.
Ở bên kia nữ thư ký Lam My hốt hoảng trình bày rõ sự việc.
"Cái gì!? Được thần tài hỗ trợ?" Phương Duệ không thể tin trợn mắt " Ừ,... Tôi trở về!"
Rõ ràng mới hôm qua cái công ty rách nát kia đã ở bên bờ vực phá sản.
Vậy mà tại sao? Hắn vừa chớp mắt một cái, liền quật khởi trở lại!
Phương Duệ tức giận đứng dậy.
Thấy tiểu tình nhân của mình run rẩy muốn khóc, hắn không hề thương tiếc liếc mắt tới.
Liền nhếch môi quăng lại cho cô ta một sấp tiền rồi rời đi.
....
Chắc chắn là có kẻ phá đám hắn!
Trong đầu Phương Duệ chợt xuất hiện ra một bóng dáng.
KHƯƠNG LIỆT !!
....
Hoàng gia.
"Hôm nay không cần đi làm." Hoàng Sa vừa mới cầm túi xách lên, dự định đi làm thì nghe Ba Hoàng nói một câu như vậy.
Cô nghi hoặc nghiên đầu.
Tại sao lại không cần đi?
Có phải là...
Hoàng Sa kích động đi tới chỗ ba Hoàng : "Cuối cùng ba cũng cho con nghỉ làm rồi?"
Ba Hoàng bất mãn đập tờ báo lên đầu cô, giọng điệu hận thiết bất thành cương : "Con có phải muốn bức ta tức chết mới chịu đúng không? Đi làm chưa tới một hai tháng đã đòi nghỉ? Con xem lại bản thân đi, quậy phá tới bây giờ còn chưa đủ, ai mà dám lấy con cơ chứ!"
Hoàng Sa bị mắng, chỉ biết trề môi ra ủy khuất trước uy da^ʍ của ba Hoàng : "Vậy chứ hôm nay sao con lại phải nghỉ?"
"Tất nhiên là đi rước anh trai con rồi, trong nhà ngoài con thì có ai rảnh rỗi?" Ba Hoàng bất đắc dĩ uống trà.
"Hừ, người ta chắc không có đi làm a, ba thật là xấu tính."
Hai ba con loạn thất bát tao một trận, ai cũng không chịu thua ai.
Làm cho vị phu nhân an tĩnh như mẹ Hoàng cũng bất lực vô cùng.
Ai bảo bà lại sinh ra đứa con gái độc nhất vô nhị này chứ...
"Sao anh ta lại về nhanh vậy, con còn nghĩ khoảng ba bốn năm nữa cơ." Hoàng sa nghi hoặc nhìn ba Hoàng.
Không phải nói hắn ta trong vòng mười năm trở lại đây sẽ không trở về sao?
Đột nhiên lại trở về?
"Ba nghe nói bên Pháp xảy ra việc gì đó..." Ba Hoàng cũng không rõ nói.
Kiếp trước khi Hoàng Sa chết đi, cũng không có gặp mặt được người "anh trai" không cùng huyết thống này.
Mà theo như trong tiểu thuyết, khi cô chết đi khoảng 2 tháng, thì hắn trở về, hay tin Hoàng gia bị diệt, hắn liền tức giận muốn trả thù.
Nào ngờ khi tiếp xúc nữ chủ trong một đoạn thời gian ngắn.
Hắn lại bị tính tình "hiền lương" của cô ta cảm hóa, liền nhanh chóng vứt bỏ thù hận, một lòng một dạ với cô ta.
Uổng công cho Hoàng gia nuôi hắn hơn 20 năm, đúng là đồ bạch nhãn lang!
Hoàng sa có hơi khinh thường người anh trai này a.
....
Sân bay.
Bất mãn vì chờ đợi hơn hai tiếng.
Hoàng Sa ngoài mặt bày ra bộ dạng băng cơ ngọc cốt, mà nội tâm thì sắp phun tào tới điên rồi.
Không phải nói 10h thì hạ cánh sao?
Vậy mà! Tại sao 12h rồi vẫn không thấy người!?
Có phải muốn hố cô rồi không!
"Em ... Có phải là Hoàng Sa không?" Bỗng đằng sau vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân.
Hoàng Sa vừa vặn quay đầu lại : "Ân, anh là Lâm Từ?"
Nam nhân hơi gật đầu.
Cô liếc hắn một chút, liền khó chịu đưa người ra xe.
Tên hỗn đản bắt lão nương chờ hai tiếng!
Nói ra cũng rất oan ức cho Lâm Từ, chuyện là máy bay của hắn khi đi được nửa đường liền phát sinh sự cố ngoài ý muốn, vậy nên máy bay mới hạ cánh trễ hơn dự kiến.
Cũng đâu phải lỗi của hắn a.
....
Đưa Lâm Từ trở về biệt thự Hoàng gia, dọc đường đi cô cũng không muốn tiếp chuyện cùng hắn, liền giữ im lặng suốt chuyến đi.
Phải làm một nữ thần cao lãnh ít nói a.
Mà thật ra Lâm Từ người ta cũng không muốn nói chuyện cùng cô.
Hai người như vậy có chút ngượng ngùng.
"Tới." Hoàng Sa chạy xe vào tiểu khu của Hoàng gia, nhắc nhở người phía sau.
"Ân." Thực ra so với Hoàng Sa thì Lâm Từ có phần ít nói hơn.
Có chút hướng nội.
Tên này thật sự có gan đi trả thù người khác sao?
Ai mà biết được.
....
Công ty Hoa Phương.
Phương Duệ trở về liền có Lam My mặt mũi tái mét tới báo cáo.
"Phương tổng, chuyện này thật sự có công ty Dạ Hòa nhúng tay, nghe nói mức đầu tư rất lớn, dự án kia... " Lam My nắm chặt hồ sơ trong tay, không dám mở miệng.
"Ha hắn thực muốn chọc tức tôi đi." Phương Duệ lãnh khốc nhếch môi.
Dự án này nói ra rất quan trọng, nếu hắn thật sự có thể thu mua cái công ty rách nát kia, liền có được tất cả cái dự án đồ sộ này, trong tay không biết thu được bao nhiêu là lợi nhuận khổng lồ.
Cũng không ngờ cái công ty rách nát kia lại xuất ra được dự án hoàn hảo như vậy.
Phương Duệ động tâm a.
Hắn làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, liền nhận lại hai bàn tay không?
Nực cười!
Khương Liệt! Chuyện này không xong đâu!
"Không cần lo lắng, bỏ được một con cờ, tôi liền thu lại một con, liên lạc với Thành Phú đi." Phương Duệ nhu nhu mi tâm, phất tay với Lam My.
Mày tưởng có thể chèn ép Phương Duệ này sao? Nằm mơ đi!
Nữ thư ký gật đầu với hắn, nhanh chân đi làm việc.
Đôi khi Phương tổng thực khiến cô ta sợ hãi nhưng ... như vậy cũng thật quyến rũ.
Nam nhân tài giỏi kia chỉ có thể là của cô ta!
Lam My trong lòng thầm chấp nhất.
_________________________
Câu hỏi : Hoàng Sa có thích ai hôn ? *^O^*
Hoàng Sa : Hiện tại không có thích ai hết. ╮(╯3╰)╭
Vũ Tấn Hiên : *ủy khuất* Có người từng xem tôi như sinh mệnh.
Khương Liệt : ^_^||
Bạch Cẩn : Cô ấy sẽ sớm thích tôi thôi (=^.^=)
Dục Vệ Khanh : Hừ cô ta phải thuộc về tôi! ︶︿︶
Dục Cẩm Ly : *Mỉm cười thực xinh đẹp*
Phương Duệ : *Trốn tránh* →_→
Hạ Di : Tôi có lỗi với cô ấy. T_T
Lâm Từ : *Im lặng nhìn người nào đó*
Tống Vô : *mặt than nổi lên hai gặn mây hồng*