Chương 50: Xuất Hiện Những Âm Thanh Kì Lạ

Mạch Khải bật cười: “Lại ghen nữa rồi, đáng yêu chết được.”

“Không ghen.”

Phỉ Phùng Lam nghe anh nói xong bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía anh.

“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đã nói là tôi không ghen.” - Vương Dịch Thiên né tránh ánh mắt của cô. Cô cũng chỉ thấy mắc cười.

“Cậu chủ, vậy bao lâu chúng ta sẽ xuất phát?” - Hắc Long tò mò hỏi.

“Ba ngày sau.”

...----------------...

Tiệc triển lãm trên du thuyền của ông chủ Diệp cũng đến ngày bắt đầu. Đám người Vương Dịch Thiên và cả Mạch Khải đã đến du thuyền từ lâu. Đây là một du thuyền hạng sang cực lớn, nghe đâu là thuyền riêng của ông chủ Diệp.

Hôm nay Phỉ Phùng Lam mặc chiếc váy dài màu trắng, mang bao tay trắng. Toát lên khí chất thuần khiết, như một thiên thần. Cô khoác tay Vương Dịch Thiên đang mặc vest đen đứng trên thuyền.

Ông chủ Diệp nhìn thấy họ, lập tức đến mời chào: “Vương thiếu gia, cậu vẫn khỏe chứ.”

“Cảm ơn ngài, tôi vẫn rất khỏe.” - Vương Dịch Thiên cười thân thiện và bắt tay với ông.

“Vương thiếu phu nhân tương lai cũng vậy đúng không?” - Ông quay sang nhìn Phỉ Phùng Lam, cười niềm nở. Lần trước gặp cô là một con yêu tinh đen, bây giờ lại là một thiên thần trắng khiến người ta thấy choáng ngợp.

Cô cũng cười, bắt tay với ông: “Cảm ơn ông chủ Diệp đã quan tâm.”

Ông chủ Diệp cũng quay ra chào hỏi với Mạch Khải, nói vài câu rồi rời đi.

Vương Dịch Thiên quay sang nhìn cô: “Thấy chưa, ông ấy gọi em là Vương thiếu phu nhân tương lai.”

“Tôi nghe mà.” - Phỉ Phùng Lam làm giọng lảng tránh.

“Vậy thì...” - Vương Dịch Thiên cười gian tà.

“Không được gọi là vợ yêu.” - Phỉ Phùng Lam chặn đứng lời nói của anh như đã đoán trước được anh sắp nói gì.

Vương Dịch Thiên cười cười: “Đúng là rất hiểu ý nhau.”

Mạch Khải đứng nhìn hai người tình tình tứ tứ mà ngứa mắt: “Thiên, ở đây tâm tình đi, tôi đi...”

“Lại đi tìm cô em nào chứ gì?” - Vương Dịch Thiên hiểu rõ ý anh liền nói hộ.

“Đúng là bạn tốt.” - Mạch Khải nói xong cười cười rảo bước đi.

...----------------...

Ông chủ Diệp là một người giàu có, buổi triển lãm của ông ấy có rất nhiều thứ đáng xem. Vương Dịch Thiên cùng Phỉ Phùng Lam dừng lại ở một sợi dây chuyền đá xanh, nó thật như thể có một giọt nước được khóa bên trong.

“Đẹp không?"”

“Đẹp.”

“Nghe nói đây là linh hồn của biển, nếu em thích thì buổi đấu giá tiếp theo tôi sẽ tặng em.” - Vương Dịch Thiên nói giọng trầm ấm với cô.

“Linh hồn của biển? Không rẻ đâu cậu chủ à.” - Phỉ Phùng Lam lắc lắc đầu ý từ chối.

“Tôi thiếu tiền sao?”

Anh nói câu này xong cô liền im bặt. Anh không thiếu tiền, mua một trăm linh hồn của biển cũng còn dư nhiều.

Buổi đấu giá bắt đầu, sau khi lượt qua vài món, là đến sợi linh hồn của biển. Món này có vẻ rất được yêu thích, từng cái giá lớn nhỏ được đưa ra. Ở buổi triển lãm này toàn là những gương mặt có tiếng, đương nhiên giá cả ngày một leo thang lên cao khiến Phỉ Phùng Lam thấy choáng ngợp. Vương Dịch Thiên từ nãy đến giờ vẫn không thấy trả giá.

Đến cuối cùng, sợi dây được trả giá bốn triệu.

“Còn ai có giá cao hơn không ạ?”

“Năm triệu.” - Hai chữ nhẹ nhàng của Vương Dịch Thiên khiến mọi người phải chú ý đến anh. Không ai có thể trả giá cho linh hồn của biển cao hơn được nữa. Sợi dây chuyền thuộc về tay Vương Dịch Thiên.

Anh cầm sợi dây chuyền lên, mở chốt gài: “Tôi đeo cho em.”

Phỉ Phùng Lam gật đầu, cô vén tóc lên giúp cho anh thêm thuận tiện. Viên ngọc linh hồn của biển rất hợp với cô, nó màu lam, cô cũng tên Lam. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng hai người tài tử giai nhân quấn quýt bên nhau liền bàn tán:

“Đó là ai vậy? Người bên cạnh Vương thiếu gia ấy.”

“Nghe đâu là vợ chưa cưới, chắc là chưa công khai thôi. Nhưng mà biểu hiện như vậy chắc tình cảm rất mặn nồng.”

Vương Dịch Thiên nhìn cô cười tươi: “Hợp với em lắm.”

Cô cũng cười.

Phút giây vui vẻ đó không tồn tại được lâu, trên tàu đột nhiên xuất hiện những âm thanh kì lạ.