Chương 104

-Để ý vợ cậu một tí tôi thấy dạo này cô ấy có vẻ hơi tiều tụy. Nếu cậu không còn cảm giác với cô ấy thì hãy buông tay đi, cho cả hai tự do và cũng là sự giải thoát.

Ưng Ngoặc không nghe mà tức giận bỏ đi chỗ khác. Anh tức giận vì Jack lên mặt dạy đời anh hay do anh chột dạ?

Anh ta chỉ là một trợ lý thân cận và như cánh tay phải đắc lực của anh mà dám lên tiếng dạy đời anh khi anh chưa cho phép ư?

...Hay anh ta nói ra điều đó khiến anh phải đối mặt với chính bản thân, và sâu trong tâm can anh đã có tình cảm với cô? Anh không thể buông tay thời gian trước anh là người đề nghị ly hôn nhưng anh vẫn âm thầm dõi theo mọi hoạt động của cô. Nhưng nghĩ đến việc ba cô ép anh anh lại cảm thấy khó chịu.

Anh lại cảm thấy cô thật mưu kế không hề đơn giản thuần khiết như vẻ bề ngoài, Ưng Ngoặc uống cạn một ly rồi lại một ly. Jack thấy anh nhiều tâm sự nên cũng không muốn ngăn lại cứ thế mặc kệ để anh dùng rượu giải sầu vậy.

Đến khi ngà ngà say anh vào nhà tìm Châu Vy, thấy cô vẫn ngồi một mình ở đấy anh bước lại ngồi cạnh cô. Anh lấy chai rượu rót cho cô một ly,

-Anh say rồi.

Châu Vy gạt lấy ly rượu trong tay anh bỏ xuống.

-Tôi không say.

Ưng Ngoặc lấy ly rượu ngửa cổ lên uống sạch một hơi, anh xoay mặt Châu Vy lại đối diện anh.

-Tại sao? Tại sao lại muốn quay lại?

Châu Vy không nói chỉ cầm ly rượu lên uống cạn. Ưng Ngoặc vẫn tiếp tục hỏi cô

-Tại sao? Em còn yêu tôi không? Em có từng thật sự yêu tôi không?

Châu Vy ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, đôi mắt cô bắt đầu xuất hiện những vị khách không mời mắt ứ lệ như chỉ cần một câu nói nữa sẽ tuôn trào ra ngoài ngay lập tức.

-Còn anh? Anh có từng chưa?

-Có.

Châu Vy bất ngờ trước câu trả lời của anh, cô không ngờ anh lại nói như vậy. Cô không tin cũng như không nghe rõ nổi nữa nước mắt cứ thế bắt đầu tuôn trào ra như suối. Giọng ấp úng hỏi

-Thế tại sao? Tại sao lại khiến em tổn thương?

Ưng Ngoặc không trả lời mà gục mặt xuống bàn ngủ thϊếp đi, Châu Vy nhìn anh ánh mắt đau khổ. Cơ thể cô cảm giác nặng trĩu không nhất nổi từng bước đi ra ngoài gọi Jack vào đưa anh về.

Đêm ấy Châu Vy nằm cạnh anh nhưng tâm trí và cơ thể lại cảm thấy lạnh lẽo đến lạ, cô không cảm nhận chút hơi ấm nào từ căn phòng này. Cả đêm Châu Vy chả chợp mắt được sáng cô chuẩn bị đồ cho vào vali.

Cô đến biển cô hít thở ít gió biển lành lạnh thổi vào cơ thể và nằm dài trên ghế tận hưởng.

Sáng dậy không thấy Châu Vy Ưng Ngoặc bất giác lo lắng chạy xuống nhà nhưng vẫn không thấy cô, anh quay lại mở tủ thì cũng không thấy vali cô đâu. Anh điện thoại thì điện thoại cô cũng không bắt máy.

Cô lại trở chứng gì chứ? Anh đã làm gì sai ư? Ưng Ngoặc lấy điện thoại gọi Hân Nghi vì anh biết dạo gần đây Châu Vy khá thân với cô. Anh còn nhớ có lần Hân Nghi đã nói Châu Vy đã thật sự thay đổi khi ở cạnh mình.

Hân Nghi đã nhắc lại việc Châu Vy không thể uống rượu và dị ứng hải sản nhưng sao chứ? Vì mình thích nên Châu Vy đã cố ăn có lần còn dị ứng đến nhập viện nhưng anh không hề để ý đến. Châu Vy đã nhiều lần còn giúp anh khi còn làm trợ lý cho anh, cô luôn giải quyết công việc và gặp mặt đối tác đến tận khuya. Châu Vy đã ở bên cạnh anh vào giai đoạn anh khó khăn và bị đối tác quay lưng nhưng chính cô đã nhờ những quan hệ của ba mình và ba cô ra mặt giúp đỡ thế anh vẫn thấy cô là loại người cơ hội sao? Vẫn thấy cô là loại phụ nữ dùng tiền trói buộc anh ư?

-Alo?

Thấy Ưng Ngoặc gọi điện Hân Nghi biết ngay anh muốn hỏi chuyện gì, cô nhìn điện thoại bất giác cười và quay sang nhìn Châu Vy.

-Cậu.....

Nghe thấy Ưng Ngoặc hơi lúng túng Hân Nghi hỏi lại

-Sao thế? Nếu không nói mình cúp máy đấy.

-Cậu biết Châu Vy đang ở đâu không.

Hân Nghi lấy tay bịt loa điện thoại cười lớn, cô cảm thấy đắc ý với kế hoạch của mình.

-Sao thế? Không phải cậu ở cùng cô ấy sao?

-Thế cậu không biết sao?

Ưng Ngoặc bất giác cảm thấy trong lòng như lửa đốt, Ưng Ngoặc bực dọc cắn môi.

-Nhưng.....

-Nhưng sao?

Hân Nghi không trả lời mà bẻ sang chuyện khác, cô mở loa ngoài để Châu Vy cùng nghe: -Mà không phải cậu chán ghét cô ấy sao, nếu vậy cô ấy đi cậu phải cảm thấy thoải mái chứ?

Châu Vy sợ nghe câu trả lời khiến mình thất vọng nên lãng tránh xoay mặt bỏ đi nhưng Hân Nghi đã kịp thời kéo tay cô lại.

-Không, mình đã nhận ra mình sợ mất cô ấy hơn.

Châu Vy không tin nổi anh lại sợ mất mình ư? Cô trừng mắt to tròn nhìn Hân Nghi

-Tại sao? Không lẽ cậu đã yêu cô ấy?

-Có lẽ đã rất lâu nhưng mình không nhận ra, mình đã không biết trân trọng đến khi mất đi cô ấy lại mới nhận ra điều đấy có phải quá trễ rồi phải không~

Hân Nghi cười đáp, cô nắm chặt tay Châu Vy hơn

-Không đâu, không chuyện gì là quá muộn cho kẻ biết mình sai. Mau đến đây đi

Hân Nghi cúp máy rồi gửi địa chỉ cho Ưng Ngoặc.

Ưng Ngoặc mở xem địa chỉ rồi lái xe đến biển Ibis, anh vừa đến thấy Châu Vy đang ngồi đấy anh anh lao đến ôm cô vào lòng. Giây phút nhìn thấy cô anh cảm giác được trái tim mình như vừa sống lại, anh càng cảm nhận rõ được tình cảm sâu nặng mình dành cho cô. Anh đã yêu cô, yêu cô gái mang tên Châu Vy từ rất lâu chỉ là anh không nhận ra sớm thôi.

-Nếu anh nói khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời là khi em trở thành cô dâu của tôi, em có tin không?

Nếu anh nói khi làm em tổn thương anh cũng đau, em có tin không?

Nếu tôi nói tôi vẫn luôn yêu em, em có tin không?

Châu Vy cảm động trước lời thú thật của anh, cô không đáp mà ôm lấy anh như một dấu hiệu đồng ý. Ưng Ngoặc buông cô ra nắm lấy tay cô, mặt đối diện mặt cô

-Em có thể cho anh cơ hội để chứng minh không?

-Uhm.

Ưng Ngoặc đặt một nụ hôn lên môi Châu Vy. Biển hôm nay rất đẹp và trong lành, sóng biển cũng yên ả một cách lạ thường. Có lẽ người ta nói đúng, không có ngày đẹp trời mà trời chỉ đẹp khi trong lòng ta cảm thấy hạnh phúc hoặc sóng biển chỉ thật sự im đềm khi lòng cô đã được thoải mái.