Chương 4: Hơi ấm anh mang lại

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Cái ôm của Cố Tinh Trầm nóng bỏng mà ấm áp, trên người anh có mùi bạc hà tươi mát, nếu không có gì thì hơi thở giống như nước suối hay như rừng rậm khiến tâm trạng của ta dần trở nên bình thản yên tĩnh.

Đột nhiên Hạ Vũ Chi cảm thấy có một cảm giác an toàn chưa từng thấy, vì thế cô vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng của Cố Tinh Trầm, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ, khuôn mặt cọ vào ngực anh, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn anh, anh Tinh Trầm, anh thật tốt….”

“Không cần cảm ơn, em nhất định sẽ tốt lên,” Cố Tinh Trầm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trong lòng dâng lên một tia thương xót và cảm thông, “Mỳ vằn thắn rất phổ thông, nếu không chúng ta đi ăn món Nhật đi? Tôi mời.”

Hạ Vũ Chi được yêu thương mà lo sợ, nói: “Thật sao? Anh thật sự mời em ăn món Nhật à? Nhưng mà món Nhật rất đắt…”

“Không sao, chỉ bằng tiền tôi tư vấn nửa tiếng mà thôi,” Cố Tinh Trầm cười nói, “Em chỉ cần ăn cơm tối ngon thì tâm trạng sẽ tốt lên.”

“Tiền tư vấn nửa tiếng? Là hai nghìn năm trăm tệ rồi?” Hạ Vũ Chi hoảng sợ, chớp chớp mắt nói, “Ôi, không được, anh Tinh Trầm, hôm nay anh không chỉ tư vấn cho em hai tiếng miễn phí, miễn cho em được mười nghìn tệ giờ còn định mời em ăn bữa tối hai nghìn năm trăm tệ nữa, vậy cộng vào đã là mười hai nghìn năm trăm tệ rồi!

Hay nói cách khác, anh làm chuyên gia tư vấn tâm lý này, tiếp đón em này, một cắc tiền cũng không kiếm được còn cho đi mười hai nghìn năm trăm tệ?!”

Cố Tinh Trầm buồn cười, nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi cho đi mười hai nghìn năm trăm tệ, vì thế em phải nhanh khỏe đi, đừng để tôi phải tốn thêm nhiều tiền nữa.”

“…” Hạ Vũ Chi tưởng bản thân nghe nhầm, cô khó tin hỏi, “Tốn thêm nhiều tiền là ý gì vậy ạ?”

Cố Tinh Trầm bật cười, dịu dàng xoa đầu Hạ Vũ Chi, nói: “Tôi vẫn miễn phí điều trị bệnh trầm cảm cho em, cho đến khi em khỏi hẳn mới dừng thế nên em phải nhanh khỏe lại, như vậy sẽ không làm chậm thời gian làm việc của tôi, cũng như tiết kiệm tiền giúp tôi nữa.”

Hai năm trước, Cố Tinh Trầm không thể chữa cho bệnh nhân Hướng Phi mắc bệnh trầm cảm bạo lực, để Hướng Phi đâm bạn cùng phòng hơn năm mươi nhát dao, lúc ấy, Cố Tinh Trầm thân là chuyên gia tư vấn tâm lý, trong lòng vô cùng áy náy và tự trách, anh cảm thấy đây là thất trách của mình.

Hiện tại, Cố Tinh Trầm lại gặp được bệnh nhân Hạ Vũ Chi mắc bệnh trầm cảm bạo lực, vì thế anh quyết định nhất quyết phải chữa khỏi cho chót, không để cô gϊếŧ người, không để bi kịch lại diễn ra lần nữa.

Dẫu cho Hạ Vũ Chi không có tiền nhưng vì cứu lấy cô gái nhỏ đáng thương này, Cố Tinh Trầm quyết định miễn phí để điều trị cho cô, nếu anh có thể chữa khỏi cho cô, vậy anh cũng cảm thấy thành tựu rất lớn.

Hơn nữa, nếu anh chuyện miễn phí tiền chữa trị cho bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm bạo lực để bảo vệ an toàn xã hội được truyền thông biết đến sẽ ca ngợi hết mức, đối với tên tuổi của Đại Dương Xanh cũng chắc chắn là điều tốt, có thể gây dựng hình tượng và danh tiếng tốt bụng cho Đại Dương Xanh….

“Thật sao? Anh Tinh Trầm, anh thật sự miễn phí chữa bệnh trầm cảm vì em sao?” Hạ Vũ Chi cũng không biết Cố Tinh Trầm có ý gì nhưng khi nghe anh nói sẽ bằng lòng miễn phí điều trị vì cô nhất thời cô được yêu thương mà lo sợ, hơn nửa ngày mới định thần lại.

Cố Tinh Trầm cười, dịu dàng nói: “Thật sự, đợi lát nữa tôi thêm Wechat của em, sau này nếu em không vui thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ khuyên bảo em.”

“Cảm ơn anh Tinh Trầm, anh thật tốt!” Hạ Vũ Chi cười rạng rỡ, kiễng mũi chân muốn hôn lên mặt Cố Tinh Trầm hôn một cái.

Nhưng mà cô phát hiện dáng người anh rất cao, cả người cô chỉ cao đến ngực anh vì thế cô đành phải buông bỏ ý tưởng hôn lên mặt anh, ngược lại hôn lên cổ anh một cái.

“…”

Cố Tinh Trầm sờ sờ vị trí trên cổ bị Hạ Vũ Chi hôn, dở khóc dở cười, nói: “Đừng làm loạn, nghe lời, sau này đừng hôn tôi nữa.”

Hạ Vũ Chi trực tiếp xem nhẹ lời của Cố Tinh Trầm, đề nghị nói: “Anh Tinh Trầm, bây giờ chúng ta đi ăn món Nhật đi!”

Thấy Hạ Vũ Chi không đồng ý với yêu cầu của mình, Cố Tinh Trầm biết vấn đề tâm lý trong cô rất nghiêm trọng, trong chốc lát không thể cưỡng ép nên đành thở dài.

Ngay sau đó, Hạ Vũ Chi và Cố Tinh Trầm cùng nhau vào trong quán Nhật gần đấy, ăn một bữa Nhật thịnh soạn.

Hoàn cảnh gia đình nhà Hạ Vũ Chi nghèo túng, đây là bữa ăn xa xỉ nhất cô từng ăn trong đời, tất cả đồ ăn đều đầy màu sắc và hương vị, ăn ngon đến mức khiến cô suýt chút nữa cũng nuốt cả lưỡi vào.

Món ăn chính là tôm hùm, cá muối, sushi cá ngừ, tôm lòng đỏ trứng, gan ngỗng teriyaki kiểu Nhật, mỗi một kiểu món đều dùng bộ đĩa bằng sứ tinh xảo đặt dích dắc với nhau tạo hiệu ứng thị giác đẹp mắt rất giống như tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Tinh Trầm đi đến quầy lễ tân thanh toán, nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân báo giá tiền bữa ăn này: 2388 tệ.

Tuy Hạ Vũ Chi sớm biết món Nhật trong quán này rất đắt nhưng khi nghe cô và Cố Tinh Trầm lại ăn những 2388 tệ thì trong lòng cô vẫn vô cùng xót, cảm thấy bữa ăn này thật sự rất đắt, đối với cô mà nói có thể là giá trên trời!

Nhưng mà vẻ mặt Cố Tinh Trầm bình tĩnh lấy điện thoại ra quét QR Wechat, thanh toán 2388 tệ.

“Cảm ơn quý khách đã ghé thăm,” Chị gái thu ngân mặc bộ kimono màu đỏ cam thêu hoa, cười tươi nói với Cố Tinh Trầm: “Hôm nay quán chúng tôi có chương trình chỉ cần khách hàng thanh toán trên 2188 tệ là có thể lấy được mặt nạ yêu quái kiểu Nhật.”

Chị gái vừa nói vừa lấy ra chiếc mặt nạ hồ ly màu trắng hồng đan xen từ trong ngăn bàn, đưa cho Cố Tinh Trầm rồi nói: “Anh xem, chính là chiếc mặt nạ này.”

Cố Tinh Trầm chăm chú nhìn chiếc mặt nạ được chế tác tỉ mỉ, toát lên phong cách đậm chất Nhật Bản, mỉm cười nhận lấy mặt nạ rồi đưa cho Hạ Vũ Chi, nói: “Vũ Chi, chiếc mặt nạ này rất đẹp, cho em đeo đấy! Tôi không hợp đeo cái này.”

Hạ Vũ Chi được chiều chuộng mà lo sợ, nhận lấy mặt nạ đeo lên mặt rồi vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Tinh Trầm.”

Cố Tinh Trầm cười nhẹ, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Chi giống như dắt đứa nhỏ đưa cô ra khỏi quán.

Cảnh đêm động lòng người, ánh sao rực rỡ.

Một lát sau, Cố Tinh Trầm đưa Hạ Vũ Chi về lại phòng tư vấn tâm lý số một ở khu đô thị Hương Ngữ.

Vì để bệnh trầm cảm của Hạ Vũ Chi nhanh khỏi hẳn, Cố Tinh Trầm để cô ngồi ở phòng nhạc thư giãn, cho cô nghe nhạc một lúc để luyện tập thư giãn theo trí tưởng tượng, loại trừ sự mệt mỏi, buồn bực và những cảm xúc tiêu cực khác của cô, cho cơ thể và tâm hồn cô từ từ thả lỏng.

Ngay sau đó, Cố Tinh Trầm đưa cho Hạ Vũ Chi một ít thuốc trị bệnh trầm cảm, dịu dàng nói: “Vũ Chi, sau này em phải uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, biết không?”

Hạ Vũ Chi ngồi trên sô pha phòng tư vấn, cởi chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt xuống, chăm chú nhìn Cố Tinh Trầm, trong lòng không khỏi nhớ đến bữa Nhật tốn 2388 tệ vừa rồi.

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên Hạ Vũ Chi gặp Cố Tinh Trầm nhưng anh là người tốt với cô nhất trên thế giới này, kể cả ba mẹ ruột của cô cũng chưa từng đối với cô như này.

Không ai bằng lòng phí thời gian bên cạnh cô, không ai bằng lòng an ủi cô, cũng không ai bằng lòng mời cô đi ăn bữa cơm Nhật đắt đỏ như vậy.

Mẹ ruột của cô đã chẳng quan tâm cô từ nhiều năm trước, cả ngày chơi mạt chược, cho dù cô khóc lóc đau khổ cầu xin cũng không chịu ở cùng cô một phút nào, từ đầu đến cuối đều muốn chơi mạt chược.

Cha ruột của cô, đừng nói mời cô đi ăn cơm Nhật, thậm chí còn không chịu chi ra một cắc tiền học nào vì cô….

Do đó Cố Tinh Trầm giống như ánh nắng đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống đen tối của cô, sáng rực như thế, ấm áp như thế.

Cho dù chút ấm áp này đối với người khác có thể là nhỏ nhặt không đáng kể, thậm chí là nực cười, nhưng đối với cô đã là ân huệ lớn lao.

Cô muốn nắm lấy ánh nắng này, gắt gao nắm lấy, mãi mãi không buông tay, như vậy cô cũng không cảm thấy cô đơn nữa…

Nghĩ đến đây, Hạ Vũ Chi liếʍ môi, chăm chú nhìn Cố Tinh Trầm, chậm rãi nói: “Anh Tinh Trầm, anh chính là liều thuốc của em…”

Dứt lời, cô đứng dậy, bước đến rồi ngồi lên đùi Cố Tinh Trầm, ôm lấy cổ anh.

Cố Tinh Trầm hơi đau đầu, duỗi tay muốn đẩy Hạ Vũ Chi ra, nói: “Vũ Chi, khuya rồi, tôi lái xe đưa em về nhà!”

Hạ Vũ Chi ôm chặt cổ Cố Tinh Trầm, dán khuôn mặt nhỏ lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh, dịu dàng làm nũng bên tai anh, nói: “Anh Tinh Trầm, anh làm bạn trai em được không?”

Cố Tinh Trầm dở khóc dở cười, nói: “Vũ Chi, sở dĩ ban nãy tôi mời em ăn cơm là vì em là bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm, tôi thân là chuyên gia tư vấn tâm lý chỉ hy vọng bệnh trầm cảm của em mau chóng khỏi hẳn, em không nên hiểu lầm điều gì đó, hiểu không? Tôi đối xử bình đẳng với các bệnh nhân, nếu đổi thành bệnh nhân nữ có tình huống như em, tôi cũng sẽ mời cô ấy ăn cơm.”

Bệnh nhân nữ?

Hạ Vũ Chi lặng lẽ nhìn khuôn mặt điển trai của Cố Tinh Trầm, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, lông mày dài cong chạm vào tóc anh, đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng lung linh giống như hồ nước yên ả huyền bí, tản ra một hơi thở quyến rũ khiến người khác ý loạn tình mê.

Bỗng nhiên Hạ Vũ Chi nở nụ cười, đôi môi hồng mềm mại hơi cong lên, trong mắt hiện lên ý cười tự giễu.

Kỳ thực cô sớm biết Cố Tinh Trầm là một bác sĩ tâm lý lòng dạ thiện lương mà thôi, anh đối tốt với cô như vậy đương nhiên cũng sẽ đối tốt với bệnh nhân khác như thế, là cô lòng tham không đáy, muốn lừa mình dối người, muốn thế giới này có một người quan tâm đến cô.

Kỳ thực người Cố Tinh Trầm không phải cô, mà là tất cả bệnh nhân của anh.

Trên thế giới này, sẽ chẳng có ai thật sự quan tâm đến cô…

Cho dù là cha mẹ cô, hay là Cố Tinh Trầm, cũng không quan tâm đến cô.

Nghĩ đến đây, nước mắt cô chậm rãi chảy xuống, cô buông Cố Tinh Trầm ra, đứng ra khỏi người anh, nói: “Em đã hiểu, em tự đi về được! Cảm ơn anh Tinh Trầm!”

Thấy Hạ Vũ Chi khóc, trong lòng Cố Tinh Trầm rất áy náy, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi, bây giờ em bị trầm cảm, cảm xúc của em rất yếu nên em mới muốn tôi làm bạn trai em. Tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý, tôi không thể nhân lúc bệnh nhân yếu ớt nhất mà ra tay, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất, em hiểu không?”

Hạ Vũ Chi suy nghĩ, cảm thấy lời của Cố Tinh Trầm kỳ thực cũng rất có lý, anh là một chuyên gia tư vấn tâm lý rất lương thiện chính trực, vô cùng chuyên nghiệp, có thể giữ vững đạo đức nghề nghiệp, không chiếm tiện nghi của bệnh nhân.

Hết chương 4.