Chương 13: Tôi

Đối diện với ánh mắt của người kia, Ninh Nhuệ Tinh vô thức lùi lại một bước.

Bộ mặt đại diện cũng như đại tài tử của khoa Ngoại ngữ, dáng vẻ sáng sủa của người đó đã trở nên rõ ràng như vậy, cô làm thế nào cũng không nghĩ đến.

Nói đến sự quen biết của hai người thì cần phải nhắc đến cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh do trường tổ chức gần đây.

Ninh Nhuệ Tinh phát âm đúng chuẩn, phát âm của cô nghiêng về giọng Anh, nhịp điệu nhanh chậm thích hợp, giáo viên tiếng Anh của cô sau khi nghe qua phát âm tiếng Anh của cô, không nói hai lời liền đẩy cô đi thi.

Cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh do khoa Ngoại ngữ toàn quyền phụ trách, Lâm Tử Hào vừa khéo lại là sinh viên đắc ý nhất của giảng viên hướng dẫn chỉ đạo cô làm bản thảo diễn thuyết tiếng Anh. inh nghiệm tham dự cuộc thi của Lâm Tử Hào rất phong phú, có mấy lần còn được đặc biệt gọi tới để hướng dẫn về kỹ xảo thuyết trình cũng như tốc độ lời nói và nắm bắt sân khấu cho Ninh Nhuệ Tinh.

Không thể không nói, chỉ nhìn khuôn mặt của Lâm Tử Hào, chắc chắn sẽ khiến người khác hết sức thuận tâm vừa mắt, huống hồ chi khi nghe một giọng nam thuần thục nói ngoại ngữ, tự tin có thừa như vậy, đích xác là có thể khiến người khác động lòng rồi.

Chỉ là viên châu ngọc quý giá Giang Dữ còn ở phía trước, bản thân Ninh Nhuệ Tinh lại là người có tính cách không dễ dàng động lòng với người khác, do đó Lâm Tử Hào trước đây đã lờ mờ ám thị mấy lần, đều bị cô viện đủ mọi loại lý do để nhẹ nhàng né tránh.

Nhưng cô cũng không nghĩ đến lần này cậu ta sẽ to gan và trực tiếp như vậy, trước mặt mọi người mà lại diễn ra một màn này.

Tỏ tình vốn là chuyện của hai người, khi cậu chọn những trường hợp công cộng như vậy để tiến hành tô vẽ lên tình cảm của mình, vô hình trung chính là đang tạo ra áp lực, ép buộc người được tỏ tình phải đồng ý một cách bất đắc dĩ.

Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức cảm thấy có chút phiền muộn.

Thuận theo ánh mắt của Lâm Tử Hào, không ít người đang tụ tập thành một vòng xung quanh đã nhìn về phía này.

Ninh Nhuệ Tinh thấp giọng nói với bọn Hứa Giai Văn một tiếng bảo họ đi trước, xong liền cúi thấp đầu muốn làm ra dáng vẻ người qua đường mà đi vào ký túc xá nữ, cô vừa xoay người thì một giọng nam với âm thanh chắc nịch thông qua một cái loa lớn truyền đến tai cô.

"Bạn học Ninh Nhuệ Tinh lớp xx khoa Trung Văn, anh là Lâm Tử Hào ở khoa Ngoại ngữ, có câu này anh muốn nói với em rất lâu rồi, anh thích......"

Chững lại một giây, những lời còn chưa nói ra trong chớp mắt liền dừng lại, tất cả những ồn ào huyên náo cũng theo đó mà ngừng lại, sau khi trải qua khoảnh khắc yên lặng bất ngờ, tiếp theo đó liền vang lên tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, lúc trầm lúc bổng nối tiếp nhau không ngừng từ xung quanh.

"Ôi mẹ ơi, anh chàng đẹp trai kia trực tiếp giật lấy cái loa......"

"Giang Dữ đẹp trai quá trời ơi......"

"Xem bộ dáng kia hình như rất tức giận, sẽ không có ẩn tình gì đó chứ?"

Nghe thấy âm thanh ở xung quanh, bước chân của Ninh Nhuệ Tinh đột nhiên dừng lại, đến ngay cả nhịp tim cũng đập loạn hết lên.

Thông qua tầng tầng bóng người trùng lặp lên nhau, Ninh Nhuệ Tinh ngước mắt nhìn về phía tiêu điểm ở trung tâm, cô liền nhìn thấy một người đang đứng cạnh Lâm Tử Hào.

Lâm Tử Hào cư nhiên có thể trở thành bộ mặt đại diện của khoa Ngoại ngữ, khuôn mặt, dáng vẻ đương nhiên cũng thuộc loại tỏa nắng chói mắt hiếm có khó tìm, nhưng thời khắc này đứng cùng một chỗ với Giang Dữ, khí chất ai cao ai thấp ngay lúc này vô cùng rõ ràng.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt khúc xạ ra một tình cảnh lờ mờ, rơi vào trong mắt cô cũng chỉ có bóng dáng thân thể đứng như ngọc thạch của Giang Dữ.

Rõ ràng vừa nãy nhìn Lâm Tử Hào thì chỉ cảm thấy tầm nhìn không rõ, nhưng liên quan đến Giang Dữ cô lại nhìn thấy rõ ràng một cách lạ thường.

Bao gồm cả những đốt ngón tay vì dùng lực nắm chặt cái loa mà phiếm trắng bệch, còn có l*иg ngực vì hơi thở gấp gáp mà trở nên phập phồng, đến cả mái tóc đen lộn xộn mất trật tự, mặc dù kiêu ngạo, cao quý nhưng lại có một loại nhếch nhác hỗn loạn không thể nói rõ được.

Giang Dữ cũng có lúc như vậy, anh mãi mãi là bộ dạng trấn định trong lòng có dự tính, có định liệu trước, nhưng ngay lúc này dường như có một cảm giác hỗn loạn như có như không, giống như ngựa không dừng vó mà vội vàng đuổi theo đến chỗ này vậy.

Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, hô hấp bỗng dưng ngưng tụ.

Giang Dữ vừa nãy không phải là đang tụ họp liên hoan với hội sinh viên trường hay sao, làm sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy?

Trong gian phòng ăn.

Thành viên đoàn chủ tịch vừa từ trong phòng rửa tay quay lại, liền nhìn đến vị trí đang bị trống của chủ tịch, thuận miệng hỏi một câu, "Chủ tịch đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà?"

Châu Hạo cúi đầu xem màn hình điện thoại đang sáng lên của mình, ngữ khí trêu chọc có thể nhìn thấy rõ ràng, "Đi giải quyết việc gia đình rồi."

Lâm Tử Hào làm ra một sự kiện lớn như vậy, không tránh được sẽ có những người nhiều chuyện trong nhóm sinh viên cùng khóa bàn ra tán vào, cũng kỳ quái là việc cậu ta làm này có quá nhiều người vô cùng muốn biết, ai ai cũng đều hỏi người giúp đỡ cậu ta sắp xếp buổi tỏ tình này một câu, chính là hỏi đối tượng tỏ tình của cậu ta là ai.

Không biết trùng hợp thế nào, vừa nãy lúc Châu Hạo đang xem tin tức vừa khéo bị Giang Dữ ngồi bên cạnh nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên Châu Hạo nhìn thấy Giang Dữ lo lắng không yên như vậy.

-----

Lâm Tử Hào từ những kinh ngạc ban đầu dần lấy lại tinh thần, có chút không vui nhìn Giang Dữ, mở miệng chất vấn, "Giang Dữ, cậu làm gì vậy?"

Lúc mới vào đại học cậu ta một thời phong quang vô hạn, có một không hai, ai biết được lúc bài báo cách ngày đưa tin, ở đâu ra xuất hiện một Giang Dữ quản lý học viện, liền thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.

Chủ tịch hội sinh viên trường thì sao, cậu ta không phải là thành viên của hội sinh viên trường, Giang Dữ cũng không quản được cậu ta, huống hồ chi hai người họ đều là người phụ trách đứng đầu của tổ chức cấp trường, Giang Dữ nói thế nào đi chăng nữa cũng không thể cưỡi lên đầu cậu ta được.

Giang Dữ không chú ý đến câu hỏi của Lâm Tử Hào, anh hơi nhấc cằm lên, trong tay còn đang cầm cái loa, xoay người, ánh mắt sắc bén quét vào trong đám người đang tụ tập, ánh mắt anh liền xác định được Ninh Nhuệ Tinh đang lẩn trốn trong đám đông.

Con ngươi của anh đen nhánh như mực, sâu không thể dò, giống như đang chất chứa một loại cảm xúc sâu thăm thẳm, Ninh Nhuệ Tinh bị anh nhìn đến mức trong lòng kêu lộp bộp, vô thức cũng trở nên căng thẳng.

Những người đứng chắn trước mặt cô theo bước chân của Giang Dữ mà dần dần tách ra tạo thành một con đường.

Giang Dữ đến đứng trước mặt Ninh Nhuệ Tinh, anh hơi cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng, "Em muốn nghe không?"

"Cái, cái gì?"

Câu hỏi của Giang Dữ thật quá đột ngột, Ninh Nhuệ Tinh bị câu hỏi của anh làm cho đầu óc mờ mịt, thêm vào đó dưới sự khống chế của cảm xúc lo lắng, căng thẳng, câu trả lời của cô trở nên có chút không lưu loát.

"Cậu ta có lời muốn nói."

Trong mắt anh, một màn kịch náo động này không xứng để được gọi là tỏ tình.

Chỉ được xem là bày tỏ một cách khó xử vấn đề tình cảm, là do hoạt động tâm lý kí©h thí©ɧ mà thành.

Rốt cuộc, chân chính thích một người chính là sẽ không muốn vì bản thân mình mà mang đến cho người kia áp lực quá nhiều.

Nhưng Lâm Tử Hào rõ ràng chính là muốn lợi dụng hiệu ứng đám đông to lớn này đem lại cho Ninh Nhuệ Tinh một áp lực nhất định, ép buộc cô đồng ý.

Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy ngữ khí câu nói này của Giang Dữ có chút không thoải mái.

Ngay đến cả hơi thở cũng thế, hãy còn trầm thấp thêm một bậc.

Ninh Nhuệ Tinh lắc đầu, giống như bản thân cô căn bản không phải đương sự mà chỉ là một người bàng quan đứng ngoài quan sát vậy, cô cũng không nhìn đến Lâm Tử Hào một cái mà chỉ ngẩng đầu đối mắt với Giang Dữ.

Ngữ khí lời nói của cô lạnh lùng mà trực tiếp, "Không muốn."

Trước đây cô đã từng trong sáng trong tối (*) từ chối Lâm Tử Hào rất nhiều lần rồi, chính cậu ta tự làm theo ý mình lên kế hoạch cho cái gọi là màn "biểu diễn" này.

(*) Trong sáng trong tối: từ chối rõ ràng cũng có mà từ chối ẩn ý cũng có.

Cô trước giờ đều không thích kiểu lòe thiên hạ thế này, kiểu tỏ tình mà thông báo rộng khắp như này bất luận là người tỏ tình thật tình hay là thật ý cô cũng không thích.

Chuyện của hai người mà cần phải đưa lên sân khấu kiểu này, ý vị trong đó sớm đã biến chất rồi.

Bởi vì câu nói của Ninh Nhuệ Tinh, sắc mặt Giang Dữ vốn đã có chút âm trầm liền giãn ra mấy phần, khóe môi dương lên một độ cong không rõ ràng, ánh mắt sâu xa cũng tràn đầy ý cười vụn vặt.

Giống như có ngàn vạn bầu trời sao rơi vào trong mắt anh, phát sáng rạng rỡ vô cùng.

Ninh Nhuệ Tinh ngay lúc này cũng không tránh được có chút ngây ngốc.

Cho đến khi giọng nói của Giang Dữ cất lên kéo mạch suy nghĩ của cô trở lại, "Vậy thì không nghe nữa, để anh giải quyết cho."

Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy trong đầu mình lúc này là một mảng trắng xóa, căn bản là không phân biệt được ý nghĩa trong lời nói của Giang Dữ, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc gật đầu.

"Vậy em đi vào đi, quay lại phòng ký túc xá đi."

Giang Dữ đè thấp giọng nói cùng với sắc đêm mơ hồ mang đếm một cảm giác mê hoặc không thể nói rõ được.

Bừng tỉnh lấy lại tinh thần, Ninh Nhuệ Tinh chau mày lại, mở miệng vừa muốn nói thêm điều gì đó, Giang Dữ đã ngay lập tức ngăn chặn lời nói của cô.

"Anh nói rồi, giao cho anh, tin tưởng anh, được chứ." Anh vừa nói vừa nhấc đôi tay lên đặt trên bờ vai gầy yếu của cô, sau đó liền đem người cô xoay lại mặt hướng về cửa lớn của ký túc xá nữ.

Sau lưng cô là hơi thở ngập tràn đến từ cơ thể anh, bên tai là hơi thở hiu hiu ấm nóng từ môi anh quét qua, giống như có điện chảy khắp một lượt hết toàn thân cô vậy, mang đến một trận tê dại tay chân.

Ninh Nhuệ Tinh cái gì cũng không nghe thấy nữa, chỉ còn những dẫn dắt, chỉ dẫn của Giang Dữ là còn lưu lại quanh quẩn trong đầu cô.

Vị trí đứng của Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh khá xa, huống hồ chi Giang Dữ còn là đặc biệt cố ý dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, do đó đám đông nhìn thấy động tác xoay người sắp rời đi của Ninh Nhuệ Tinh, cũng không biết hai người bọn họ đã nói cái gì.

Mắt thấy Ninh Nhuệ Tinh sắp đi vào ký túc xá, màn tỏ tình sắp phải kết thúc trong thất bại, Lâm Tử Hào ngay lập tức có chút luống cuống, nôn nóng, cậu ta đi lên phía trước mấy bước muốn kéo Ninh Nhuệ Tinh lại nhưng lại bị Giang Dữ kiên cường, cứng rắn ngăn cản lại.

"Giang Dữ," Lâm Tử Hào thở gấp, trong lòng tràn đầy tức giận, "Liên quan gì đến cậu, cậu cản tôi lại đây làm gì?"

Ánh mắt Giang Dữ từ trước đến nay luôn bình tĩnh cũng đã hơi kích động nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ không chút gợn sóng như trước đây, từ khuôn mặt đến cả giọng nói, đều lộ ra một tia lạnh nhạt.

"Hiện tại đã là mười giờ tối rồi, cậu bây giờ là đang làm rối loạn trật tự an ninh của trường học, trách nhiệm của hội sinh viên là duy trì và bảo vệ những lợi ích của trường học, tôi hoàn toàn có lý do để ngăn chặn cậu, huống hồ chi," Giang Dữ ngừng một chút, giọng nói trở nên nhẹ bẫng, giống như không thèm nói chuyện với Lâm Tử Hào, "Cô ấy không thích cậu."

Sắc mặt của Lâm Tử Hào một trận xanh tím, "Vậy thì sao?"

Giang Dữ liếc cậu ta một cái, đôi môi mỏng khẽ động, âm thanh rất thấp, sau đó đem cái loa trong tay ném vào trong ngực Lâm Tử Hào rồi xoay người rời đi.

Lâm Tử Hào nắm chặt cái loa, có chút căm phẫn trừng mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Giang Dữ.

Chỉ có cậu ta vừa nãy là nghe thấy Giang Dữ đã nói những gì.

Trò cười.

Giang Dữ chế nhạo, mỉa mai cậu ta thành một trò cười.

-----

Về đến phòng ký túc xá, Ninh Nhuệ Tinh nghe mấy người bọn Lai Âm đưa ra cách nhìn nhận về việc làm tối hôm nay của Lâm Tử Hào, trong lòng cô ngược lại không có phản ứng gì quá lớn.

"Lâm Tử Hào tốt thì tốt nhưng mà không thể nào so được với đàn anh Giang Dữ."

"Chỉ nhìn vào việc làm rêu rao, huênh hoang của anh ta vào tối nay, anh ta không thích hợp với Dư Dư đâu."

"Tớ không thích anh ta, việc làm của anh ta tối hôm nay thậm chí đến tớ còn cảm thấy rất phiền phức."

"Nói ra thì đàn anh Giang Dữ sẽ không phải là thật sự thích cậu chứ Dư Dư," đáy mắt Hứa Giai Văn tràn đầy trêu chọc, "Nếu không thì anh ấy ngăn cản Lâm Tử Hào tỏ tình làm gì."

"Sao có thể." Ninh Nhuệ Tinh mở miệng phản bác, "Các cậu đừng có mà nói bậy."

Cô vừa nói xong, điện thoại đang đặt trên bàn liền truyền đến âm thanh báo hiệu có tin nhắn mới.

Nhịp tim của Ninh Nhuệ Tinh nhảy lên, cô mở tin nhắn ra liền thấy tên của Giang Dữ.

"Ngoại trừ làm người hướng dẫn chỉ đạo diễn thuyết tiếng Anh, còn có gì nữa?"

Ninh Nhuệ Tinh có chút hoài nghi gửi qua cho anh một dấu chấm hỏi.

"Lâm Tử Hào ngoại trừ hướng dẫn chỉ đạo em diễn thuyết, còn có quan hệ gì nữa?"

Ninh Nhuệ Tinh đối với việc Giang Dữ biết cô và Lâm Tử Hào bởi vì diễn thuyết tiếng Anh mà quen biết nhau cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

Vừa muốn trả lời lại một câu không có gì, cô nghĩ rồi lại nghĩ, những ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng gõ chữ trên màn hình.

"Anh ấy trước đây từng nói sẽ dạy em chơi bóng rổ."

Môn thể dục của cô không phải là quá tốt, yêu cầu nhập môn bóng rổ chính là ba bước lên rổ, trùng hợp ngay lúc Lâm Tử Hào đến tìm cô sửa chữa bản thảo diễn thuyết nhìn thấy cô đang luyện tập, liền thuận miệng nói rằng sẽ dạy cho cô.

Nhưng mà Ninh Nhuệ Tinh cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ là khi Giang Dữ nhắc nhở, cô mới nhớ lại là có chuyện như vậy.

Tin nhắn gửi đi rất lâu rồi, cô đã mở điện thoại lên mấy lần nhưng đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn của Giang Dữ.

Không đợi được tin nhắn của anh, trái tim vốn luôn không cao không thấp của cô giống như bị ai đó treo lên vậy.

Ninh Nhuệ Tinh cầm lấy khăn lông đang muốn đi tắm thì tiếng tin báo tin nhắn điện thoại ding dong truyền tới.

Hô hấp của cô bỗng dưng không thông, cô dường như có chút cấp bách không thể đợi được nữa cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình sớm đã hiện nhắc nhở có tin nhắn của ứng dụng giao tiếp xã hội.

Người liên lạc rõ ràng là Giang Dữ.

"Diễn thuyết tiếng Anh, anh đến dạy em."

Tiếp theo đó lại xuất hiện thêm một đoạn tin nhắn.

"Bóng rổ của em, cũng do anh phụ trách."

(Edit: Trời ơi cứ tưởng a tranh thủ tỏ tình luôn chứ =w=. Lâu quá đi à!!!!)

----------------

Do một số trục trặc kĩ thuật nên mình up lại chương này. Bạn nào thấy thông báo chương mới mà mừng hụt thì bỏ qua cho mình nha ☺️☺️

Like page Kithara_team để được đọc nhiều chương mới nha <3 <3 <3