Tin tức một người bí ẩn đã có được mười chín phần trăm cổ phần công ty J Entertainment đang trở thành một tin tức nóng hổi được tranh luận trên khắp các mạng xã hội. Phương Thảo ngồi trong phòng làm việc, đọc những dòng tin tức trên mạng cô thực sự không giữ nổi bình tĩnh. Chuyện lớn như này nhưng bản thân cô là một giám đốc mà lại không biết chuyện này mà phải qua các tờ báo mạng cô mới hay thông tin. Phương Thảo cau mày, chuyện lớn nhưng không có một cuộc họp đại hội đồng cổ đông nào được tổ chức, bố cô - ông Nam cũng không nói gì cả. Phương Thảo tức giận, cô bước ra khỏi phòng làm việc của mình, cô muốn tìm bố mình nói chuyện cho ra lẽ. Vừa ra khỏi cửa, Phương Thảo đã trông thấy một bóng hình quen thuộc, cô có phần hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, bóng dáng quen thuộc nhưng là quen thuộc với Linh Đan chứ không phải bản thân Phương Thảo. Cô cố gắng để bản thân tỏ ra vẻ tự nhiên nhất có thể. Nam Minh cũng đã trông thấy cô, anh cong môi lên, anh đi trước, cô đi sau, hai người bước vào thang máy.
“Em lên tầng mấy?”
Phương Thảo mặt lạnh như tiền, trả lời lạnh lùng như hai người không quen biết.
“Tầng mười, cảm ơn!”
“Thật trùng hợp!”
Nam Minh cảm thán một câu rồi ấn nút. Phương Thảo nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trước mặt mình, vừa rồi đứng ngang hàng nhưng không hiểu sao cô lại lùi ra sau, cô sợ phải nhìn khuôn mặt với ngũ quan chết người đó, nếu nhìn khuôn mặt đó cô lại nhớ về những ngày tháng trước đó mà đến hiện tại cô vẫn không thể tin được. Hôm nay Nam Minh đến đây rốt cuộc có việc gì? Trong ngành công nghiệp giải trí, công ty J, LK của Huy Hoàng và Lio mà Nam Minh đang chuẩn bị nhận là ba công ty lớn hàng đầu, trực tiếp cạnh tranh với nhau. Phương Thảo không có suy nghĩ rằng anh ta đến đây với mục đích tốt đẹp.
Có thể, anh ta đến đây mua lại cổ phần?
Nghe hơi vô lý nhưng cũng có khả năng, công ty của Nam Minh được thành lập sau khi cãi nhau với ông Kiên và anh ra ở riêng, nó hoàn toàn chưa phải triển bằng so với hai công ty còn lại. Phương Thảo chăm chú suy nghĩ, Nam Minh đứng im tại một chỗ, không ai nói gì cả, thang máy mở cửa ra.
Nam Minh và Phương Thảo cùng đứng trước cửa phòng của ông Nam. Phương Thảo cố ý để quên thứ gì đó, cô nói với Nam Minh.
“Nếu anh định vào đó trước thì vào đi!”
Nam Minh ngước mắt lên nhìn tấm biển trên đó không rời, anh hỏi Phương Thảo.
“Anh chờ cũng được, gấp quá thì em vào đi.”
Phương Hân xua tay, giọng nói trở nên gấp gáp.
“Tôi để quên giấy tờ ở dưới phòng, giờ tôi phải quay xuống lấy!”
Nói xong rồi cô quay đầu đi thẳng, Nam Minh chỉ cười khó hiểu rồi gõ cửa và bước vào trong, anh cố tình để hé cửa vì anh biết rằng Phương Thảo sẽ nhanh chóng quay trở lại và đứng ở vị trí này.
Đúng như suy nghĩ của Nam Minh, Phương Thảo chỉ vờ đi, đi được vài bước cô lập tức quay đầu lại, rón rén bước lại cửa phòng của bố mình. Cô thấy cửa hé đã nghi nghi rồi, Nam Minh không thể nào làm ăn sơ hở như vậy được. Nhưng không sao, Phương Thảo vẫn ghé sát tai vào và nghe thấy được rất rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Giọng của Nam Minh giống như khách quý đến nhà ông Nam chơi vậy, ông Nam khiêm nhường, hạ thấp mình bao nhiêu thì Nam Minh quyền lực bấy nhiêu.
“Bác Nam, cháu đã nghe qua thư ký nói về mục đích bác mời cháu đến đây. Tuy là cháu là hậu bối nhiều thứ chưa bằng được tiền bối nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp J Entertainment.”
Phương Thảo ngỡ ngàng, mục đích đến đây giúp đỡ cho J Entertainment của Nam Minh cô hoàn toàn không nghĩ tới, anh ta liệu có tốt như vậy không? Đối thủ của mình đang mấp mé trước hố tử thần, Nam Minh không có lẽ nào lại dơ tay ra kéo đối thủ lại được. Càng nghĩ cô càng thấy kỳ lạ không thôi.
“Cảm ơn cháu, ta thực sự không còn phương án nào khác, nếu cháu giúp đỡ ta thì chức chủ tịch này mới giữ được. Tên Giang Diệu Minh đó thật sự quá ghê gớm, hắn có thể thuyết phục các cổ đông lớn bán cổ phần lại cho mình thì ta nghĩ hắn không đơn giản.”
Giang Diệu Minh? Giang Diệu Minh là ai? Nghe hai người này vừa mới nói chuyện thôi mà bao nhiêu thứ kỳ lạ đều gây sự tò mò không hề nhẹ cho Phương Thảo. Cái tên này có phần quen thuộc và xa lạ. Phương Hân gõ gõ vào đầu mình, cố nhớ ra nhưng hoàn toàn vô ích. Cô tiếp tục nghe lén, cố nhớ những từ khóa chính, một lát nữa sẽ đi tìm hiểu từng thứ.
“À, bác ơi, cháu đã tìm hiểu qua người mà bác nói, Giang Diệu Minh chính là em ruột của mẹ Phương Thảo, chính xác là cậu của Phương Thảo. Không ngờ là chỗ quen biết mà lại làm như vậy.”
Nam Minh cố ý nói lớn, đôi mắt liên tục quan sát biểu cảm của ông Nam. Tuy nhiên, Nam Minh đã hụt hẫng bởi vì ông Nam đã biết chuyện này rồi, dù sao thì Nam Minh cũng là hậu bối.
“Ta đã biết chuyện này rồi, chỉ là không biết lý do tại sao cậu ta lại làm ra chuyện này mà thôi. Chỉ cần cậu giúp ta vượt qua giai đoạn này, nhất định ta sẽ trả cậu hậu hĩnh.”
Nam Minh bật cười, anh nhìn thẳng vào mắt ông Nam.
“Chỉ cần cho Chấn Phong thôi việc, cháu nhất định sẽ giúp bác vực lại công ty.”
***
Phương Thảo mang theo một đống nghi hoặc từ công ty về tới nhà, hai người bọn họ nói rất nhiều tới nỗi Phương Thảo không thể tiếp nhận nổi nữa. Đầu cô đau như búa bổ, chân thì nhức mỏi, về đến nhà còn không có lấy một bóng người.
Phương Thảo vứt túi xuống đất rồi ngồi lặng trên ghế sofa, trước khi về công đi Phương Thảo có thấy mọi người trong công ty xì xào bàn tán gì đó về bản thân cô. Phương Thảo với khuôn mặt khó ở như thường ngày, cô bước lại, giật chiếc điện thoại mà mấy người nhân viên đang chăm chú xem. Phương Thảo chết lặng, trong đó có rất nhiều ảnh Phương Thảo cùng Nam Minh quấn quýt bên nhau, bên cạnh đó còn có một đoạn video Linh Đan đưa người tới gặp Phương Thảo và có cả Phương Hân ở đó, cô tức giận tới mức muốn đập nát chiếc điện thoại trong tay, không cần nói ra cũng biết ai là người đứng sau đăng những bức ảnh cùng đoạn video này. Khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang hồng đỏ, Phương Thảo cố gắng hít thở sâu để lấy lại sự bình tĩnh, tránh mất kiểm soát bản thân và gây ra hậu quả không đáng có. Cô cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh khi đó, thích thú có, xót thương có nhưng đa số là những nụ cười hả hê. Phương Thảo bình thường đã khó gần, ở công ty còn khó tính hơn gấp vạn lần, không ai trong công ty đứng gần cô mà tim không đập liên hồi cả.
Cô nằm ra ghế, khóe mắt lại cảm thấy cay cay. Mấy ngày này chưa có ngày nào là cô không khóc cả. Không ai hiểu cảm giác của cô hiện tại cả. Ai cũng chửi mắng cô là kẻ thứ ba chen vào cuộc tình của Nam Minh là con gái nhà tài phiệt, thiên kim tiểu thư Linh Đan mà không biết rằng cô cũng là kẻ đáng thương trong cuộc tình này. Cô yêu Nam Minh nhưng cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô gái kia bởi sự che giấu của tên sở khanh Nam Minh là quá hoàn hảo. Khi cô biết mình là kẻ thứ ba thì đã lún quá sâu vào cuộc tình ấy rồi. Phương Thảo khóc lớn, nước mắt nhòe đi mascara, dung nhan trở nên xấu xí cô cũng mặc kệ.
Phương Thảo khóc rất nhiều, cô lơ mơ và không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ biết cô nghe thấy tiếng mưa rơi và tỉnh dậy. Do không đóng cửa nên tiếng mưa cuối mùa cô nghe thấy rất rõ. Phương Thảo bước từng bước nặng nề ra ngoài cửa, cô để ý thấy trong màn mưa có những cây non trong chậu mà Phương Hân đã tự tay ươm mầm. Dù mấy ngày nay không được ai chăm sóc nhưng chúng vẫn phát triển rất tốt, Phương Thảo không cần ô mũ gì cả, cô bất chợt muốn mang chúng vào thay cho Phương Hân thôi. Phương Thảo ôm chúng vào một chiếc thùng lớn rồi mang ra nhà kho. Lần trước cô đi theo bà Nhã nên mới biết Phương Hân mang cây vào đó trú mưa, giờ Phương Hân không ở đây nữa, cô sẽ giúp cô ấy. Phương Thảo cùng chiếc điện thoại đi từ đầu nhà ra nhà kho, ánh đèn điện thoại yếu ớt nhưng vẫn đủ để nhìn thấy đường.
Vừa đến cửa nhà kho, Phương Thảo sững người lại. Không phải vì cửa nhà kho khóa mà là vì cô nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ bên trong nhà kho. Phương Thảo không nhát ma như Phương Hân, cô là người tuyệt đối không tin vào ma quỷ. Phương Thảo ngó nghiêng rồi đặt thùng xuống đất. Tiếng mưa rất lớn nhưng không thể át đi âm thanh kỳ dị và ghê rợn ấy.
Phương Thảo bước vào bên trong, mấy con chuột nghe thấy tiếng động và ánh sáng của đèn pin điện thoại ngay tức khắc chạy tán loạn, bụi trong nhà kho bay khắp nơi, cô lấy tay che mũi và miệng lại. Phía cuối nhà kho có một mảnh vải cùng một chút ánh sáng ma mị, Phương Thảo thở mạnh, bước lại gần đó.