Phương Hân vội vã cởϊ áσ khoác ra trùm kín đầu Phương Thảo, Phương Thảo dù sao cũng là người có công việc liên quan đến ngành giải trí, nếu để những người này đăng lên mạng tùm lum thì nhất định chị ấy sẽ bị ảnh hưởng không ít. Phương Hân không nghĩ nhiều được nữa, cô hét lên.
“Mấy người đừng có mà đăng lên mạng xã hội linh tinh, không muốn làm người thường mà muốn làm việc với công an phải không?”
Phương Hân xua tay, một nửa trong số đó sợ dính đến pháp luật, bỏ điện thoại đi, một nửa còn lại vẫn có ý định quay tiếp, cả người bên phía Linh Đan đã quay lại video từ bao giờ rồi. Phương Hân nhìn chằm chằm Linh Đan đang đắc ý, cô sợ Phương Thảo ở đây sẽ tổn thương thêm nữa, Phương Hân còn nghe thấy chị ấy nức nở bên trong lớp áo khoác gió, cô không chần chừ mà khéo Phương Thảo đi. Linh Đan chặn đường trước mặt hai người, cô ta khoanh tay trước ngực.
“Ai cho hai chị em mày đi? Cái loại phá hoại hạnh phúc như mày đáng bị người người chửi rủa.”
Linh Đan hất áo ra khỏi đầu Phương Thảo, khi đó Phương Hân còn chưa phản ứng kịp. Cô ta dơ tay lên, Phương Thảo cũng mặc kệ nhưng Phương Hân thì không thể để mặc chị mình, Phương Hân dơ tay đỡ cái tát kia, cô nắm chặt cô tay Linh Đan.
“Ban ngày ban mặt chị định làm cái quái gì vậy?”
Đây không phải lời của Phương Hân mà là lời của Huy Hoàng, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý của mình về phía phát ra tiếng nói. Chỉ có một mình Huy Hoàng, anh bước tới chậm rãi, mặt đối mặt với Linh Đan. Anh nhìn những người xung quanh, hoàn toàn thất vọng trước chị dâu của mình.
“Linh Đan, chị ở nhà chán quá không có việc gì làm nên tới đây gây chuyện phải không?”
Việc anh trai mình - Nam Minh đã đăng ký kết hôn với một người không phải là Phương Hân thì gần đây Huy Hoàng mới biết và khá bất ngờ. Việc Nam Minh đăng ký kết hôn bố mẹ anh hoàn toàn không biết, Nam Minh dẫn Linh Đan về nhà và nói chị ta là thành viên mới của gia đình. Nam Minh sống bên ngoài lâu rồi nên việc này cũng không có gì đáng nói, bố mẹ anh bình thường không hợp Nam Minh nhưng luôn tôn trọng quyết định của anh ta, không phản đối cuộc hôn nhân bất ngờ đến ngỡ ngàng đó. Tuy nhiên Huy Hoàng biết chẳng có gì lại đơn giản như thế, gia thế của Linh Đan cũng không phải là chuyện nhỏ và hơn nữa, nếu biết Nam Minh trước đó có qua lại với Phương Thảo thì không sớm thì muộn, bố mẹ anh cũng sẽ tìm mối để liên hôn. Anh chỉ thấy tiếc cho Phương Thảo.
Linh Đan nhận ra đây chính là em chồng của mình, cô ta không ngờ anh lại bênh người ngoài chứ không phải người nhà, trong lòng đầy tức giận.
“Huy Hoàng, em làm sao vậy? Đây không phải chuyện của em.”
Phương Hân thấy tình hình Phương Thảo không ổn một chút nào, cô nhìn Huy Hoàng bằng ánh mắt cầu cứu, Huy Hoàng gật đầu, Phương Hân liền hiểu ý, cô đưa Phương Thảo rời khỏi đám đông đó. Linh Đan nhìn bọn họ, không nể mặt Huy Hoàng mà muốn “giải quyết” Phương Thảo, Huy Hoàng cau mày, giữ tay Linh Đan lại.
“Linh Đan!”
***
Phương Thảo nằng nặc không muốn về nhà, khó khăn lắm Phương Hân năn nỉ cô ấy mới nghe lời. Phương Hân sợ chị mình đi đâu đó khiến gia đình lo lắng nên mới đứng bên ngoài, đợi Phương Thảo đi vào bên trong rồi mới quay đầu. Phương Thảo cũng đã biết về thân phận của Phương Hân nên cô không làm khó Phương Hân, để cho Phương Hân có thể tự quyết định được tương lai của bản thân, ra đi hay ở lại căn nhà này cũng đều do lựa chọn của bản thân Phương Hân.
Phương Hân quay đầu rời đi thì va phải Chấn Phong. Cô hết sức bình tĩnh, bước qua trái, Chấn Phong nhanh nhẹn hơn, anh chặn trước mặt Phương Hân. Cô bước qua phải, anh cũng bước sang bên bên phải. Phương Hân trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn Chấn Phong.
“Anh có ý gì vậy? Tránh ra.”
Cô không những không đẩy được Chấn Phong đang cản đường mình mà còn bị anh nắm lấy cổ tay. Phương Hân vẫy vùng nhưng không thoát nổi sức mạnh của anh. Ngoài đường không một chiếc xe nào cả, chỉ có tiếng cười nói của những người đi bộ phía xa, họ vừa đi vừa nói chuyện vang cả một không gian rộng lớn.
“Phương Hân, ngày kia cảnh sát sẽ công bố hung thủ gây ra cái chết cho dì Bích, anh hy vọng em sẽ chuẩn bị tinh thần, anh sẽ để dì yên nghỉ nơi suối vàng.”
Phương Hân gật đầu.
“Em sẽ tới sở cảnh sát. Cảm ơn anh đã luôn nhớ về dì, bây giờ để em đi được chưa?”
“Em muốn đi đâu?”
Chấn Phong hỏi vấn đề này không quá đột ngột nhưng lại khiến Phương Hân lúng túng, vấn đề này cô cũng đã nghĩ tới, tuy nhiên chưa quyết định đi đâu về đâu cả. Mọi thứ thân thuộc dường như đã trở nên xa lạ.
“Em không biết, thời gian này em sẽ tới khách sạn, anh không cần lo lắng gì cho em cả.”
“Nhưng anh cần phải nói chuyện về bố mẹ của em, hay chúng ta tới khách sạn nơi em ở rồi nói chuyện?”
Phương Hân nhìn Chấn Phong với vẻ mặt nghi ngờ, sao lại tới khách sạn nói chuyện? Tuy cách nói chuyện hơi có vấn đề nhưng nhắc tới thân thế của mình, Phương Hân cũng muốn biết nhiều hơn.
“Không cần đâu, tìm chỗ nào ngồi nói chuyện là được rồi.”
Chấn Phong đưa Phương Hân tới một quán nước rộng lớn, mát mẻ để nói chuyện. Hai người ngồi trong một góc nhỏ ở trên tầng hai, riêng tư để nói chuyện. Chấn Phong mở lời trước, nói hết những gì anh biết về thân thế của Phương Hân mà anh đã biết được thông qua dì Bích.
“Trước khi lấy bố, mẹ em đã mang thai em. Bác Lâm là bố ruột của em, ông ấy không hề biết chuyện này, dì Bích không nói lý do tại sao nhưng anh nghĩ, ông vẫn còn yêu mẹ em rất nhiều, hiện tại ông ấy vẫn sống một mình, không có ý định lấy vợ.”
Nhân viên phục vụ mang nước ra cho hai người, Chấn Phong đầy cảnh giác nhìn anh ta. Anh không nói bất kỳ câu nào nữa, đợi anh ta đi khuất rồi mới tiếp tục nói. Anh nghi ngờ tên đó liên quan đến Giang Diệu Minh, có thể ông ta đang muốn theo dõi các hoạt động thường ngày của anh, ông ta muốn xem anh thực sự có quan tâm đến việc công ty hay không.
Chấn Phong tiếp tục nói, mắt anh nhìn về phía xa, nơi những tòa nhà cao tầng đang hiên ngang đứng, ánh đèn điện lấp lánh như hàng triệu vì sao.
“Anh vẫn chưa nói cho bác Lâm biết sự thật. Ông ấy sau đám tang dì Bích đã bay ra nước ngoài làm việc. Bao giờ em chấp nhận chuyện này, anh sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau. Bất cứ khi nào, em thật sự chấp nhận người bố ruột của mình, hãy nói với anh.”
Chấn Phong lấy ra giấy xét nghiệm ADN đưa cho Phương Hân xem. Tay Phương Hân run run, cô nhìn Chấn Phong rồi lại nhìn tờ giấy, dưới ánh điện từng dòng chữ hiện ra trước mắt. Đến lúc này, cô không thể không tin vào sự thật có phần khó chấp nhận này.
Hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trong Phương Hân lúc này có quá nhiều cảm xúc, bất ngờ có, vui mừng có, sợ hãi có, cô sợ bác Lâm sẽ không đón nhận mình. Chấn Phong lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, qua bao nhiêu việc thì đằng sau Phương Hân, vẫn còn người lo lắng cho cô.
Chấn Phong nói tiếp.
“Có lẽ mấy hôm nữa anh sẽ xin nghỉ việc ở J và dọn ra ngoài ở. Trong mấy ngày này em tạm thời cứ ở ngôi nhà đó của anh đi, em ở khách sạn anh không yên tâm một chút nào cả.”
Phương Hân không đồng ý cũng không từ chối, cô hỏi lại Chấn Phong.
“Tại sao anh lại xin nghỉ việc? Sớm muộn gì công ty cũng thuộc về anh kia mà?”
Chấn Phong lắc đầu.
“Chưa chắc. Bây giờ kế hoạch phát triển công ty anh khác với bố và ông nội. Hơn nữa, ông còn mời cả anh trai của Huy Hoàng là Nam Minh tới để làm cố vấn. Ông không tin tưởng anh, anh ở lại đó làm gì chứ?”
Phương Hân hỏi vậy để biết lý do, còn quyết định là của Chấn Phong. Nếu cô không nhầm thì Nam Minh là giám đốc của Lio, công ty đối đầu với công ty J, không thể nào mà lại có chuyện giúp đỡ ở đây hết. Thấy Phương Hân hoang mang, Chấn Phong bật cười.
“Không cần lo lắng gì cả, mọi chuyện cứ để anh lo. Qua giai đoạn sóng gió này, em sẽ có một cuộc sống bình yên thôi, Phương Hân.”
“Mai chúng ta tới nghĩa trang thăm dì Bích nhé?”
Tiếng nói của Phương Hân nhỏ xíu nhưng mà Chấn Phong hoàn toàn có thể nghe được. Anh gật đầu đồng ý.
Phía xa, anh nhân viên vừa nãy của quán đã nhanh tay chụp lại mấy bức ảnh, báo cáo lại những hoạt động gần đây cho Giang Diệu Minh.