Thời gian vẫn cứ trôi qua, có những nỗi đau buồn dù vẫn còn vương vấn đâu đó nhưng mọi người trong nhà cũng đều không cho phép mình bị nhúng chàm với nỗi đau quá sâu, cố gắng vực dậy tinh thần của chính bản thân để bước tiếp đoạn đường sau này của mình.
Sau một tháng kể từ ngày Bác lão gia mất, Bác Văn đã sớm quay trở lại quỹ đạo cũ trong cuộc sống. Hằng ngày vẫn đều đặn đi làm từ sớm rồi tan sở đúng giờ về nhà chăm vợ mang bầu, hoàn toàn không có gì thay đổi.
Vẫn như mọi ngày, hôm nay Bác Văn đúng 6 giờ chiều có mặt ở nhà nhưng khác ở chỗ, tâm trạng ngày hôm nay của anh có vẻ không được tốt lắm, Quân Dao tinh ý đương nhiên nhìn ra được điều này.
"Anh sao vậy? Hôm nay đi làm có chuyện không suôn sẻ sao?"
"Không hẳn..."
"Vậy làm sao?"
"Bà xã... Anh phải sang Pháp công tác để bàn kí hợp đồng..."
"Thì sao?"
"Nhưng anh không muốn xa em... Xa em một giờ thôi anh cũng không chịu được rồi..."
Quân Dao hết hồn, tưởng có chuyện gì hệ trọng lắm, cô cốc mạnh vào đầu anh một cái rồi càu nhàu: "Hâm!"
"Thật đấy, anh không nói đùa đâu... Anh thực sự không muốn rời xa em tới một ngày đâu, huống hồ em còn cần người chăm sóc, anh mà đi thì ai chăm em?"
"Em sang nhà ba mẹ."
"Vẫn không yên tâm... Hay là... Hay là em đi cùng anh đi, kè kè em ở bên cạnh anh sẽ yên tâm hơn, đi cùng anh nhé?"
Bác Văn cứ quấn lấy người Quân Dao, hết hôn má cô lại chuyển sang hôn tay, rồi tới hôn bụng bầu to được bảy tháng của cô làm nũng đủ đường nhưng Quân Dao chẳng chút lay động. Cô thẳng thừng đẩy anh ra còn không quên tặng một cái nhìn "âu yếm":
"Không đi."
"Tại sao? Em nỡ lòng xa chồng của em tận hai tuần cơ à? Sao anh lại không biết em có thể lạnh lùng như thế cơ chứ?"
"Vậy anh nỡ để một bà bầu bảy tháng bụng to vượt mặt cả người đau nhức mệt mỏi đi cùng anh sao? Sao em lại không biết chồng em có thể nhẫn tâm như thế cơ chứ?"
"..."
Thôi được rồi, anh quên mất một điều là không nên kiếm chuyện với vợ, anh sai rồi! Với lại cô nói cũng đúng, nếu để cô đi cùng cũng chỉ quanh quẩn trong khách sạn lại đang có thai di chuyển xa như vậy cũng rất không tốt. Đúng là vợ nói gì cũng chỉ có trên cả chuẩn mà...!
Bác Văn không còn mè nheo nũng nịu nữa, anh thay cho mình một bộ đồ mặc ở nhà thật thoải mái rồi bắt tay vào bếp chuẩn bị cơm tối, Quân Dao ngồi ngoài phòng khách tập thiền trong lúc chồng nấu cơm.
Từ ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Quân Dao đang tập dở lại phải mở mắt ra ngoài mở cửa. Chẳng hiểu giờ cơm tối nhà người ta ai lại đến thế không biết.
Cánh cổng lớn được mở ra, bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi trông chừng mới tầm 25, 26 tuổi, rất trẻ. Quân Dao nhìn cậu ta từ đầu tới cuối, cảm giác khuôn mặt này sao cứ na ná một ai đó mà cô vẫn chưa luận ra: "Cậu là ai?"
"Chị dâu...!"
Bác Văn đương nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng thấy Quân Dao ra ngoài mở nhưng vài phút rồi vẫn chưa thấy cô quay vào nhà nên liền chạy ra ngoài xem tình hình: "Ai đến thế bà xã?"
Cô quay lại nhìn Bác Văn đang đứng ở bậc thềm, nghiêng người để cậu thanh niên trẻ kia lọt vào tầm nhìn của Bác Văn: "Em không biết, người quen của anh à?"
"Anh trai..."
Hai tiếng "Anh Trai" này đã thành công làm Quân Dao thảng thốt, lại nhìn từng biểu cảm trên mặt của Bác Văn có chút gì đó rất bất thường. Cô quay lại nhìn cậu thanh niên đang đứng cạnh mình không nhịn được mà đánh giá một vòng, Người này với Bác Văn quả nhiên khi nhìn kĩ sẽ có vài nét tương đồng đi? Có điều thần thái của cậu ta so với anh lại không phải kiểu sắc lẹm, lạnh lùng mà lại rất thanh thuần, trong sáng nhẹ nhàng. Chẳng nhẽ... nếu cô đoán không nhầm thì đây phải chăng chính là người con riêng trong truyền thuyết của Bác Thành Trung?
"Cậu tới đây làm gì?"
"Em... Em có chuyện cần nói với anh, mong anh hãy cho em một cơ hội..."
"... Vào nhà đi."
Anh xoay người vào nhà trướ, Quân Dao còn tính để cậu ta vào nhà còn mình theo sau để đóng cửa nhưng cậu ta lại rất nhiệt tình thay cô đóng cửa. Vào nhà, Bác Văn đã ngồi sẵn trên sofa cùng ba cốc nước lọc ấm, Quân Dao nhanh nhẹn ngồi kế bên Bác Văn còn cậu thanh niên kia thì ngồi đối diện hai vợ chồng cô.
"Nói luôn đi, có chuyện gì?"
"Trước hết cho em giới thiệu với chị dâu một tiếng đã, tránh để chị sẽ thắc mắc. Chị dâu, em là Bác Trí Viễn, là con riêng của Bác Thành Trung, năm nay em hai bảy tuổi, chỉ kém chị có một tuổi."
Cô sững người mất vài giây, đây là lần đầu tiên cô gặp kiểu người là con riêng nhưng dám quang minh chính đại giới thiệu mà trên mặt không đổi sắc luôn đấy. Qủa nhiên là nòi giống của Bác Thành Trung, rất mạnh mẽ, rất dũng cảm.
"Vậy giờ em xin phép vào luôn vấn đề. Em biết Bác lão gia đã mất được một tháng rồi, sau tang lễ của Bác lão gia vài ngày thì Bác Thành Trung tìm tới em. Ông ta nói Bác lão gia đi rồi, ông ta muốn em tìm cách để chen chân vào Bác Thị, làm thế nào để đoạt lại Bác Thị mang về tay cho ông ta thì ông ta sẽ giúp em tìm được y bác sĩ tốt nhất để chữa trị bệnh cho mẹ em."
"... Bác Thành Trung nói nếu mang được Bác Thị quay trở lại đồng nghĩa với việc mẹ em sẽ khỏe bệnh trở lại. Ông ta còn nói bằng mọi cách, bằng mọi trò hèn hạ nhất có thể kể cả là làm hại anh hay... hay gϊếŧ anh cũng được, ông ta sẽ bao che giúp em. Nhưng em không làm được, em biết anh có cái nhìn không hề thiện cảm dành cho em, bởi em là con của cái người đã phá hoại hạnh phúc gia đình của anh. Biết là anh không ưa em, không ưa mẹ em nhưng em vẫn rất quý anh, tôn trọng anh nên cái trò mất nhân tính kia em không thể làm được. Hôm nay em tới đây là muốn nói với anh một tiếng, mong anh hãy thật cẩn trọng bởi em e là nếu không dùng được em ông ta cũng sẽ tìm tới người khác thôi. Em đã mua sẵn vé máy báy, em sẽ cùng mẹ sang nước ngoài trị bệnh và coi như không còn chút liên hệ nào với ông ta. Anh trai... Em thay mặt ẹm xin lỗi anh cùng bác gái, mẹ em tới bước này có lẽ là quả đắng mà mẹ em phải chịu khi làm điều xấu. Anh, dù anh có không coi em là em trai, em vẫn một lòng coi anh là anh cả của em."
Trước lời kể của Bác Trí Viễn, đến ngay cả một người tinh thần thép như Bác Văn cũng phải rơi vào trầm tư. Còn Quân Dao, cô bịt miệng để ngăn không cho bản thân hô lên một tiếng. Cô không thể tin vào những gì mà tai mình vừa nghe được, sao Bác Thành Trung lại có thể nghĩ tới cả bước đấy? Sao lại có thể có một người cha sẵn sàng tìm người để hãm hại thậm chí là tìm cách để thủ tiêu con đẻ của mình để có được quyền lực? Quân Dao sợ hãi trước sự máu lạnh của "ba chồng".
Tiễn Bác Trí Viễn ra về, quay vào vẫn thấy Bác Văn suy tư không dứt. Quân Dao chạm nhẹ vào vai anh.
"Ông xã, anh ổn không?"
"Hả... Em hỏi gì?"
"Em muốn biết anh định tính toán ra sao. Theo lời của cậu ấy hẳn Bác Thành Trung sẽ không để yên cho anh đâu. Em thấy bất an lắm, nhỡ ông ấy dám manh đồng thì phải làm sao hả anh?"
"..."
"Anh..."
"Đừng quá lo lắng, ông ta không làm gì được anh đâu. Em đừng suy nghĩ nhiều."
Quân Dao còn muốn nói thêm nhưng Bác Văn ngăn không để cô nói. Bữa tối đó của hai vợ chồng hoàn toàn rơi vào trầm tư, lúc đi ngủ cũng là Quân Dao ngủ trước, Bác Văn từ sau cơm tối đã cắm mặt cắm mũi vào thư phòng nửa bước cũng không có ra.
Dù cho cô rất lo lắng, e sợ Bác Thành Trung sẽ bất cần làm điều manh động nhưng cô nghĩ với thế lực của Bác Văn như ở hiện tại hẳn ông ta sẽ không dám hành động quá lỗ mãng. Cô tin tưởng anh, cũng không muốn suy nghĩ thêm chuyện này nên đành cất tạm nó sang một bên, lên giường đắp chăn đi ngủ. Một bên Bác Văn bên thư phòng bù đầu tóc rối, anh liên hệ với Đức Huy cũng như một số anh em xã hội mà mình quen biết nhờ họ cử một số người uy tín theo sau Quân Dao để bảo vệ.
Có phủ nhận cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể chối bỏ được sự thật rằng Bác Văn là con trai ruột của Bác Thành Trung, huống chi anh còn có nhiều phần giống ông ta nên Bác Văn càng hiểu rõ ông ta hơn ai hết. Anh hiểu rằng nếu như không thể sử dụng Bác Trí Viễn như một quân cờ hạ bệ anh xuống thì đến 80% ông ta sẽ đánh vào những người thân cận xung quanh anh. Đơn cử nhất chính là Quân Dao, quả tim nhỏ của anh, hẳn là Bác Thành Trung sẽ tìm cách tiếp cận hoặc làm gì đó không tốt lên Quân Dao nên trước khi ông ta kịp hành đỗng vẫn là nên phòng vệ trước thì tốt hơn.
Hôm đó, anh thức trắng đêm để nghĩ cách đối phó cũng như tìm người theo dõi Bác Thành Trung, tránh để xảy ra những hậu quả khó lường. Có lẽ đối với Bác Văn, xuyên suốt gần 24 năm đối phó với Bác Thành Trung, đây là lần anh cảm thấy đau đầu nhất.