Tài nguyên của Kim Yến Yến đã được cải thiện nhiều hơn, cô tích cực tham gia nhiều chương trình giải trí hay diễn xuất cho một bộ phim nhỏ. Dù vai diễn chưa phải là vai chính, nhưng cô đều cố gắng đặt tâm vào nhân vật và hoàn thành một cách xuất sắc …
“Yo, Tiểu Yến…”
“Tiểu Chí?”
Trường quay vốn chỉ dành cho những nhân viên công tác, nên Kim Yến Yến không khỏi tò mò về sự xuất hiện của Trương Vũ Chí tại đây …
“Mình tới gặp đạo diễn có chút việc …”
“Vậy à?”
Bất chợt đạo diễn Hoàng nhìn thấy Kim Yến Yến đang nói chuyện với Trương Vũ Chí nên cho rằng cô có quan hệ thân thiết với anh …
“Trương tổng, kịch bản này anh thấy thế nào?”
“Nội dung khá mới mẻ, nhưng lựa chọn diễn viên thích hợp có vẻ hơi khó. Đạo diễn Hoàng đã có đề xuất nào không?”
Đạo diễn Hoàng nhớ lại khung cảnh khi nãy liền đề cập đến Kim Yến Yến …
“Trương tổng thấy Yến Yến thế nào? Tôi thấy anh và cô ấy dường như có quen biết …”
“Tôi nghĩ rằng cô ấy không thích dùng quan hệ để nâng cao tên tuổi, nếu đạo diễn thấy cô ấy có khả năng thì hãy cho cô ấy thử vai.”
Kết thúc cuộc đàm phán, Trương Vũ Chí chuẩn bị ra về thì nhìn thấy hình ảnh chăm chú đọc kịch bản của Kim Yến Yến hơi khiến anh xao động liền nhờ trợ lý mua một ly cà phê gửi cô.
“Chị Yến, có người gửi cà phê cho chị này. Lại còn là cà phê 30% đường, 50% sữa và 70% đá nữa chứ, còn ai ngoài em biết chị uống cà phê như này hả?”
“[Cậu ấy còn nhớ sao?]”
Nhận biết người gửi là Trương Vũ Chí nên Kim Yến Yến gửi một tin nhắn cảm ơn. Điện thoại trên xe báo có tin nhắn nên Trương Vũ Chí bấm vào xem …
“Cảm ơn cà phê của cậu nhé, cậu vẫn còn nhớ mình uống loại như thế nào à?”
“Cậu và Tiểu Ngưng là hai người bạn thân nhất của mình, làm sao mình lại không nhớ chứ ^^!”
Tin nhắn kèm icon cười khiến Kim Yến Yến lại nghĩ sang một hướng khác, nhưng nhanh chóng lắc đầu bỏ qua mà tập trung vào cảnh quay sắp đến. Cùng lúc đó, Lộ Nghiên và Vương Diệc Thần tại công ty chuẩn bị xuất phát cho lịch trình riêng …
“Lộ Nghiên, anh muốn nói chuyện một lát. Em tiện chứ?”
“Vâng.”
Cả hai cùng xuống quán cà phê nhỏ trong căn tin của công ty để trao đổi …
“Có việc gì sao?”
“Anh nghĩ là anh đã từng nói rồi nhưng mà nếu làm em buồn thì anh xin lỗi.”
Lộ Nghiên có một dự cảm không lành về chuyện mà Vương Diệc Thần đang muốn nhắc đến …
“Tình cảm của em anh biết nhưng mà ngay từ ban đầu anh đối với em chỉ như một người bạn thân thiết nên anh mong em sẽ không làm gì tổn hại đến Tuyết Ngưng.”
“Tại sao? Chỉ vì cô ấy là người thừa kế, là cổ đông của công ty nên em không bằng cô ấy đúng không?”
Lộ Nghiên không thể kìm nén được cảm xúc nên nhất thời đã có phản ứng gay gắt …
“Em còn nhớ việc anh nói với em rằng anh đang tìm kiếm vị ân nhân lúc nhỏ đã cứu sống anh không?”
“Em nhớ. Thế thì có liên quan gì?”
Vương Diệc Thần nhìn Lộ Nghiên có phần thất vọng khi cô đã không như ngày xưa …
“Tuyết Ngưng chính là vị ân nhân đó.”
“Sao có thể?”
Vương Diệc Thần hồi tưởng lại thời gian lúc còn nhỏ trước khi vào HuaTian làm thực tập sinh …
“Vào năm anh 10 tuổi, anh đã được chẩn đoán bị hở van tim và không thể hoạt động mạnh. Cơ hội trở thành vũ công của anh như dập tắt trước báo cáo đấy, vậy nhưng định mệnh đã cho anh gặp một người và đó chính là Tuyết Ngưng.”
“Làm sao anh biết người đó là cô ấy?”
Vương Diệc Thần không ngừng cười nhẹ khi tìm được vị ân nhân đó …
“Hình bóng đó mãi mãi anh không bao giờ quên, vì vậy anh mong em sẽ mãi là một trong những người bạn tốt nhất của anh.”
Quản lý Hùng đã ở bên ngoài ra hiệu nên Vương Diệc Thần chào tạm biệt và rời đi trước mà không để tâm đến một Lộ Nghiên đang rơi lệ …
“Em làm vậy không sợ Lộ Nghiên đau lòng à?”
“Còn hơn là để cô ấy làm Tuyết Ngưng bận lòng, những chuyện cô ấy gây ra gần đây em đều biết nhưng nếu có liên quan đến Tuyết Ngưng thì em không thể ngồi im.”
Thời gian hướng dẫn của Giản Tuyết Ngưng dành cho Lộ Nghiên đã là ngày cuối …
“Rất giỏi. Một tháng qua, cô vất vả rồi.!”
“Cảm ơn cô. Thần và tôi đã nói rõ với nhau rồi, xin lỗi vì người hâm mộ của tôi đã khiến cô không vui.”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu không sao và tạm biệt Lộ Nghiên, trước khi đi còn nhắn nhủ …
“Hãy vững tin vào Thần, anh ấy thật sự rất thật lòng với cô đấy.”
Không đợi Giản Tuyết Ngưng hồi đáp và nhanh chóng rời đi, lời nói đó như đặt dấu chấm hết cho tình cảm bấy lâu của Lộ Nghiên dành cho Vương Diệc Thần…
“[Chúc anh hạnh phúc, Thần.]”
Sau khi Lộ Nghiên rời khỏi thì Giản Tuyết Ngưng cũng nhanh chóng chuẩn bị về, đang trong lúc qua đường khi đèn xanh sáng thì bỗng có một chiếc xe bất chấp vượt đèn đỏ chạy thẳng vào cô và xuất hiện hình dáng một người đàn ông ôm lấy cô thoát khỏi chiếc xe cùng lăn vài vòng vào lề đường, vì đoạn đường vắng người qua lại nên chưa ai phát hiện …
“Quan thiếu gia, anh không sao chứ?”
“Cô không sao … là tốt rồi.!”
Giản Tuyết Ngưng xác nhận được thân phận người đàn ông là Quan Kính Khải đang nằm bất tỉnh với phần đầu chảy máu, bình tĩnh mà gọi cứu thương và cảnh sát. Chiếc xe đâm người đã kịp bỏ chạy nên chính cô chưa nhìn rõ được người cầm lái, ba Giản ở nhà nhận được tin liền lập tức đến bệnh viện. Cả ba mẹ Quan khi được lễ tân ở bệnh viện thông báo cũng khẩn trương đến ngay.