Sau khi đã chắc chắn làm xong việc một lần nữa, Mạch Đinh lòng đầy mãn nguyện đi đến văn phòng, đem kế hoạch giao cho An Tử Yến xác nhận, cậu căng thẳng nắm chặt tay, ở trước mặt An Tử Yến căng thẳng đã là chuyện rất lâu rồi, An Tử Yến nhanh chóng xem xong thì ngắn gọn nói: "Có vài chỗ cần phải làm lại." An Tử Yến tạt cho Mạch Đinh một gáo nước lạnh.
"Chỗ nào không được?"
"Đây là hạng mục em tự mình phụ trách, anh chỉ có thể chỉ ra vấn đề, cuối cùng chỗ nào có vấn đề thì em tự mình tìm."
"Ừm." Mạch Đinh gục đầu ủ rũ, vốn còn tính gọi điện cho Quách Bình nói đã hoàn thành xong, đợi được An Tử Yến khen, kết quả lại chỉ là phản ứng như vậy. Cậu lật lại kế hoạch bị An Tử Yến trả lại, không biết bắt đầu từ chỗ nào tìm ra vấn đề, nếu như có vấn đề mình từ sớm đã tìm ra rồi.
Mạch Đinh thử sửa rồi sửa lại nộp lên trên, kết quả chỉ có hai chữ: không được.
một lần, hai lần, ba lần, bốn lần...nói thật ra, Mạch Đinh có hơi tức rồi, nói cho cùng chỗ nào có vấn đề anh ấy nói ra là được rồi, nếu như không tin tưởng mình thì giao hạng mục này cho mình làm gì phụ trách chứ. lúc lần nữa đưa lên trên, An Tử Yến chỉ là lật vài trang rồi liền đem văn kiện ném qua một bên: "Em có nghiêm túc sửa không?" một vấn đề hỏi ra khiến Mạch Đinh sắp tan vỡ rồi, cậu vì hạng mục này mà dốc hết sức lực, cậu không biết là đang tức mình vô dụng hay là tức thái độ của An Tử Yến: "Nếu như anh còn để ý chuyện Quan Châu, em có thể hiểu, kế hoạch lần này là cùng công ty Quan Châu bọn họ hợp tác, nhưng đó từ đầu đến cuối la chuyện công, anh có thể đừng đem tình cảm riêng tư đem vào trong công việc hay không." Mạch Đinh không biết mình tại sao lại nói như vậy, cậu rất rõ An Tử Yến không phải là người trái khuấy như vậy. An Tử Yến ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mạch Đinh, anh dường như tức giận vì lời của Mạch Đinh: "Em nên làm cho rõ, Mạch Đinh, đem tình cảm riêng tư đặt vào công việc là ai, có phải là bởi vì quan hệ của chúng ta, anh thì muốn đặc biệt chăm sóc em, lúc đó là ai kêu anh không cần đặc biệt chăm sóc." lời của An Tử Yến giống như nắm đấm dùng sức đánh vào mặt Mạch Đinh.
"Em không phải là muốn anh đặc biệt chăm sóc, nhưng em cảm thấy em làm kế hoạch này không có gì không tốt!"
"Em cảm thấy? kế hoạch là làm để cho bản thân em xem sao, phải để khách hàng hài lòng mới được."
"Anh làm sao biết là sẽ không hài lòng."
"Em nếu như không phục phán quyết của anh thì có thể trực tiếp đưa lên cho Vương tổng xem."
Mạch Đinh không nói được gì, cậu đem văn kiện nắm chặt ra khỏi văn phòng, đem văn kiện ném lên bàn, Quách Bình chú ý đến tinh thần Mạch Đinh nên đi qua, lấy văn kiện lật xem: "Làm cũng không tệ."
"Anh cho rằng không tệ sao, nhưng vị cấp trên kia không cho là vậy."
"Thì kế hoạch xem ra cũng không tệ, có điều..." Quách Bình hình như lưỡng lự xem có nên nói hay không, Mạch Đinh truy hỏi: "Có điều sao?"
"Cá nhân tôi cảm thấy có phải là có chút quá hoa lệ rồi không, lúc trước quả thật thủ đoạn tuyên truyền khoa trương hoa lệ rất thịnh hành, nhưng bây giờ đơn giản một chút thì lại dễ được chấp nhận hơn, tôi chỉ có thể nói đến đây, đạo lí tiếp theo tôi không nên nói, suy cho cùng là cậu phụ trách, nếu như dựa vào người khác phát hiện ra vấn đề còn có ý nghĩa gì."
"Lời này nói vậy không sai, nhưng chỗ nào có vấn đề chỉ cần giúp đỡ tôi nói ra một chút, tôi cũng có thể chú ý dựa vào điểm này tự mình hoàn thành mà."
"Cậu chắc không phải là bị Yến nói vài câu mà tức giận đó chứ, đây là cậu lần đầu phụ trách hạng mục cũng khó trách cậu không có kinh nghiệm mặt này, bọn tôi cũng xảy ra tình trạng này rồi, hơn nữa cậu cho rằng Yến lúc giao cho Vương tổng không bị từ chối sao, tôi nhớ lần công bố trước sản phẩm rất quan trọng, kế hoạch giao lên cấp trên bị Vương tổng trả lại không biết bao nhiêu lần."
"Phải không."
Mạch Đinh nhìn văn kiện, trong lòng đủ loại mùi vị. Cậu trở lại ghế làm việc, quyết định đem một phần kế hoạch sửa lại hoàn chỉnh, thời gian tan ca đã qua mà cậu vẫn không rời vị trí, đợi đến lúc làm xong, đã là một giờ đêm, cậu lắc lắc cổ cứng ngắc đem phương án để vào phòng làm việc của An Tử Yến. Trên đường trở về nhà cậu vẫn luôn suy nghĩ, An Tử Yến nhất định tức giận rồi, mình phải làm sao xin lỗi anh ấy mới được, cậu bất an đẩy cửa phòng ra, An Tử Yến nằm trên sofa đang xem tivi, Mạch Đinh vừa muốn mở miệng thì An Tử Yến lại nói trước: "Em về quá trễ." thái độ của An Tử Yến không nằm trong dự liệu của Mạch Đinh.
"Anh không tức giận sao?"
"Em muốn nói cái gì?"
"Anh chắc là biết em đang nói cái gì."
"Em nói anh đặt tình cảm cá nhân vào cũng có chút tức giận, nhưng em vì hạng mục của mình mà dốc sức tranh cãi không phải là rất tốt sao, trong công việc xảy ra chuyên tranh cãi rất bình thường, anh không thể ảnh hưởng đến cuộc sống."
"Em thật sự không cảm thấy anh vì Quan Châu, em cũng không biết tại sao lại nói mấy lời khó nghe như vậy."
"Lời khó nghe anh cũng nói không it."
Mạch Đinh đứng ở cửa thật lâu nhìn An Tử Yến, mỗi lần đều cảm thấy anh ấu trĩ như vậy, nhưng một mặt khác của anh cũng rất trưởng thành, trưởng thành càng lúc càng ưu tú, bây giờ càng lúc càng có sức hấp dẫn, không chỉ là gương mặt đẹp trai của anh. cậu đi qua, cầm bút lông, bên dưới tên của An Tử Yến một huy chương: "Chúc mừng anh, cuối cùng lấy được huy chương rồi."
"Anh chỉ cần phần thưởng."
"Không có phần thưởng, chỉ có huy chương, em thắng hai lần không phải là cũng không có phần thưởng đó sao."
"Vậy bây giờ anh cho em phần thưởng là được rồi."
"Anh nói vậy đều là một thứ giống nhau." Mạch Đinh đi qua ngồi bên cạnh An Tử Yến, ngón tay AN Tử Yến dán lên sau gáy Mạch Đin, thuận một đường dọc xuống sống lưng, cậu cảm thấy rất ngứa, vừa muốn động đã bị An Tử Yến túm lại, Mạch Đinh nằm trong lòng An Tử Yến, lưng dán lên l*иg ngực anh, chân trái An Tử Yến đặt giữa hai chân cậu, tay vươn vào trong áo, đầu lưỡi liếʍ lên sau gáy cậu, toàn thân đều bị trêu chọc, vừa ngứa vừa nóng. An Tử Yến một tay nhẹ túm lấy nơi nhạy cảm trước ngực Mạch Đinh, tay kia cách lớp quần túm lấy nơi du͙© vọиɠ dưới thân.
"Em hình như càng lúc càng nhạy cảm."
"còn không phải trách anh sao."
"Trách anh cái gì?" An Tử Yến hơi gia tăng sức lực.
"Tay anh..."
"Tay anh thế nào?"
"Em mới không nói lời hạ lưu."
"Phải không, bộ dạng rõ ràng rất hạ lưu mà."
"Ah ha~~ah~~ mới không phải."
"Tức giận sao, em hôm nay bộ dạng tức giận rất câu dẫn du͙© vọиɠ của anh, cảm nhận được không." An Tử Yến cố ý dùng hạ thân đẩy Mạch Đinh, đem tay vươn vào trong quần Mạch Đinh. Vẻ mặt đang thay đổi, rêи ɾỉ đang thay đổi, thân thể cũng đang thay đổi, quần bị cởi ra dây kéo không ngừng ma sát, ngón tay An Tử Yến giống như có sinh mạng đột nhập vào trong, Mạch Đinh hít một hơi, lúc sắp rơi khỏi sofa được An Tử Yến kéo lại, Mạch Đinh muốn về giường, nhưng cậu đừng nói là đi, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có. An Tử Yến rút ngón tay ra, nâng chân Mạch Đinh lên, do quần còn treo trên hai chân có chút không thuận tiện, lúc cậu muốn cởi ra lại bị An Tử Yến ngăn cản: "Đừng động, cứ như vậy."
"Nhưng...ah~~" cậu phát ra tiếng kêu thật dài, An Tử Yến đâm vào quá đột ngột, thân thể Mạch Đinh không chịu được, bắt đầu lăc lư, nơi sâu nhất bị tiếp nhận như có ngọn lửa. ngoại trừ tay phải An Tử Yến nắm cậu ra, cậu tìm không được nơi nào để chống đỡ, một lúc bị đυ.ng đên suýt rơi khỏi sofa, một lúc lại bị tay An Tử Yến kéo về, kéo gần lại khoảng cách phía sau.
"Em sắp muốn, ưm ah...ah...muốn..."
An Tử Yến lật người đen Mạch Đinh đè dưới thân, nâng mông cậu lên, Mạch Đinh cúi đầu, nhìn chân hai người và vị trí xấu hổ lộ ra, cuối cùng muốn dùng bao nhiêu sức anh ấy mới hài lòng hả, rốt cuộc muốn đạt đến độ sâu nào anh ấy mới ngừng hả. Nhưng thân thể đã không muôn để anh ấy ngừng lại nữa, ý thức của cậu bắt đầu biến mất, duỗi lưng ra, làm dơ sofa rồi.
Chỉ có mình mới có thể cảm nhận được An Tử Yến như vậy, Mạch Đinh mệt đến mức chỉ còn sức cười một cái.
An Tử Yến như vậy, tính cách như vậy không thể ý kiến.
Trẻ con đã thành người lớn rồi.