Nhìn thấy vẻ mặt của Mạch Đinh, tay phải của An Tử Yến từ trong túi quần rút ra túm lấy mũi cậu: "Em xem anh là ai, chỉ có anh lo lắng em, còn chưa đến lượt em lo lắng cho anh đâu."
"Ai lo lắng cho anh, anh là tên gia hỏa vừa tự luyến lại tự đại." Mạch Đinh gạt tay anh ra, vừa gạt ra được một giây, mũi lại bị túm lấy: "Anh chỉ là muốn đến xem, chỉ là như vậy mà thôi."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy em tin anh được rồi." Mạch Đinh lại lần nữa gạt tay anh xuống, che lấy mũi mình,
ngay cả nụ cười cũng che lại. Lúc vừa quen biết An Tử Yến, anh ấy chưa bao giờ bộc lộ tâm tình với mình, lúc ông nội nhập viện cũng chỉ là một câu nói không để lại đã đột ngột biến mất, bây giờ An Tử Yến bộc lộ với mình càng lúc càng nhiều, năm tháng mang đi rất nhiều thứ, đồng thời cũng mang đến rất nhiều thứ.
"May mắn là tôi thông minh mang theo vỉ nướng đến." tiếng Lí Minh vang lên, An Tố hừ lạnh một tiếng: "Cậu giống đồ ngốc đắc ý cái gì, cho rằng là xe của ai đem tới."
"Cũng phải, đều là công trạng của chị." Lí Minh vui vẻ thừa nhận, Mạch Đinh thật muốn hỏi Lí Minh, cậu ta là ở đường nào chọn sai lầm mà biến thành kiểu M như vậy.
"Vậy giúp tôi chuẩn bị đồ ăn đi." Bạch Tiểu Tư vén tay áo nói, Mạch Đinh cũng không cam chịu yếu thế vội vàng tới: "Tôi đến giúp mọi người phân công nhiệm vụ." Tào Thành Nghị lời nói sắc bén: "Một đời không thành lãnh đạo, chỉ có loại chuyện này mới có thể."
"Mọi người đang trên đất nhà tôi đương nhiên phải nghe lời tôi." Mạch Đinh cáo mượn oai hùm. An Tố khoanh tay: "Này, lúc nào mà thành nhà cậu vậy." Mạch Đinh vội vàng sửa chửa: "Mọi người đứng trên đất nhà chị tôi và tôi đương nhiên phải nghe lời chúng tôi." sao lại cảm thấy câu này so với câu trước càng không biết xấu hổ.
"Cậu muốn tôi sửa bao nhiêu lần, tôi không phải chị cậu."
"Chị cũng nên quen đi." Mạch Đinh vẻ mặt ôn hòa nói, rất nhiều gia đình đều có mẹ chồng và chị chồng khó khăn,
duy nhất có thể làm chỉ có thể là chịu đựng, gia đình hòa thuận là quan trọng nhất, đừng để chồng khó khăn mới là chân lý. thấu tình đạt lý của Mạch Đinh không nhận được bất kỳ hồi báo nào, An Tử Yến dựa trên cánh cửa chơi điện thoại, một chút cũng không quan tâm chuyện bên này của bọn họ. Lí Minh từ cốp xe sau lấy ra vỉ nướng, người khác cũng lấy ra đồ mà tự mình mang đến, đủ thứ đồ, cái gì cũng có, thứ duy nhất mà Mạch Đinh không muốn thấy chính là đồ Chu Cách mang đến. Ellen vặn mở chai nước khoáng ra rửa đồ ăn, Mạch Đinh không nhìn được: "Cô đây không phải lãng phí sao, dùng nước trong hồ rõ ràng cũng có
thể mà."
"Có liên quan gì, dù sao tôi cũng là vợ của phú nhị đại."
"Đúng, vợ, dù sao anh là phú nhị đại, em muốn lãng phí thế nào cũng được."
hai tên cùng đức tính! Mạch Đinh bất bình, còn khiến cậu bất bình chính là, mấy người khác đều có việc làm, chỉ có An Tử Yến rãnh tay chơi điện thoại, còn đem tai nghe nhét vào. Cậu thấy An Tử Yến chắc là không nghe thấy lời mình nói, càng to gan nói: "Mọi người không cảm thấy là đang bỏ mặc An Tử Yến sao, chính là bởi vì hành vi nuông chiều của mọi người như vậy nên mới dẫn đến kiểu thói quen xấu như bây giờ của anh ấy."
"Ý gì?" Chu Cách không hiểu lắm lời của Mạch Đinh, Mạch Đinh trừng lớn mắt: "Mọi người không quan sát sao, hình như cũng quá chậm rồi đó."
"Chậm chạp là cậu mới đúng." Ellen tiếp tục lãng phí nước nói: "Vậy cậu đi kêu cậu ấy làm việc đi, nói vậy cũng là vô ích thôi." Bạch Tiểu Tư mở snack khoai tây để một bên,
vừa ăn vừa lau vỉ nướng: "Mạch Mạch chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, cái loại thói quen xấu này của An Tử Yến lẽ nào không liên quan đến cậu sao, cậu rõ ràng có thể không làm việc nhà, không theo sau mông anh ấy, giúp anh ấy nhặt đồ."
"Tôi đang nghĩ cách!" Mạch Đinh bị nói trúng tim đen nên thay bản thân giải thích, Lí Minh ngồi trên ghế gỗ nhỏ chuẩn bị xiên thịt: "Cậu mỗi lần nghĩ đều là mấy phương pháp rách nát, làm bạn của cậu tôi cũng ngại không muốn nói cho người khác biết。"
"Lần này tuyệt đối có tác dụng, tôi vẫn luôn không hiểu, mọi người rốt cuộc tại sao lại sợ An Tử Yến." trước tiên hỏi người khác, Mạch Đinh không bằng tự hỏi bản thân mình thì hơn, còn chưa đợi người khác trả lời, Mạch Đinh giành lấy nói tiếp: "Nhưng tôi gần đây mới hiểu, đầu đuôi ngọn nguồn đều là vì không đánh lại An Tử Yến, chúng ta không bằng cùng nhau đi tập gym, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp ít nhất sẽ có một người đánh thắng anh ấy. đến lúc đó, thiên hạ mơi thái bình, thế gian sẽ không còn trò đùa ác nữa." cậu vui vẻ trình bày, nghe như rất có đạo lý, nhìn thấy mọi người đều không đưa ra ý kiến, cậu vì bản thân mà cảm thấy tự hào.
"Chị, em biết chị đau lòng em trai mình, nhưng em cũng là có nỗi khổ."
"Tôi không có ý kiến, cậu nếu như có thể đánh thắng nó thì đánh đi." thái độ của An Tố khiến Mạch Đinh có chút kinh ngạc, ngay cả chị chồng cũng đứng về phía mình sao, quả thật là trời lúc không đãi người hiền.
"Đúng rồi, Tiểu Tư, dạ tiệc công ty năm nay tôi rút trúng được một vé ca nhạc hội, là ca sỹ cô thích, cho cô nè." Mạch Đinh đem vé cửa đưa cho Bạch Tiểu Tư, vận may trúng thưởng của cậu không phải trở nên tốt hơn, mà là người tham dự dạ tiệc năm nay rất ít, tần suất trúng thưởng cao lên mà thôi, vì chút ít bao lì xì, mà Mạch Đinh một mình đi dạ tiệc. Bạch Tiểu Tư phủi dơ trên tay đi, nhận vé cửa: "Aiz, vốn tính xem kịch vui, nếu cậu đã tặng vé cho tôi, tôi đành tốt bụng nói cậu biết, Mạch Mạch, cậu bị chồng trước chỉnh ác nhiều lần như vậy vẫn không rút ra được bài học sao? điều khủng bố của chồng trước thật sự không phải là bạo lực, mà là lúc chỉnh người ta thì không từ bất cứ thủ đoạn nào, lại cộng thêm sau lưng anh ấy còn có một Phó Thúc phối hợp vô cùng hoàn mỹ, chúng tôi là đã nếm qua khổ sở mới cực lực muốn tránh cho khỏi bị đá, cậu hà tất tự tìm đường chết."
Đám người này vừa nãy không đưa ra ý kiến đều là vì muốn xem kịch vui sao?! Mạch Đinh còn chưa kịp bộc phát, lại nghĩ đến một chuyện, len lén liếc nhìn phản ứng của An Tố, tên Phó Thúc xuất hiện sẽ tạo ra gợn sóng như thế nào cho chị ấy chứ. An Tố phát hiện mọi người nhìn mình, phản ứng vô cùng bình thản: "Mọi người không cần kiêng dè tôi, tôi cách đây không lâu đã kêu Lí Minh mỗi ngày ở trước mặt tôi kể chuyện Phó Thúc và Quý Mộng, nói đến không còn cảm giác muốn ngăn cản, cho nên đã luyện tập quen rồi."
"Đây là cách luyện tập của tà môn nào vậy."
"Tôi cũng tốt bụng tặng cho cậu một tin tưc tốt." An Tố dùng giọng điệu bố thí cho Mạch Đinh: "Phó Thúc là chịu trách nhiệm cung cấp tình báo, hỗ trợ công cụ, cậu muốn thắng An Tử Yến, lôi kéo được Phó Thúc có lẽ sẽ có ba tầng hi vọng." nghe thấy chị ấy rất tùy ý nhắc Phó Thúc, Mạch Đinh mới thở ra một hơi: "Chị cũng quá khoa trương rồi, người trưởng thành ổn trọng giống Phó Thúc nên giúp đỡ An Tử Yến xử lý chuyện quan trọng nhiều hơn, đùa ác trong cuộc sống ngày thường gì đó, anh ấy chắc là không có rãnh như vậy đâu."
"Cậu cho rằng lúc cậu kết hôn, công bố đoạn clip chơi ác đó là ai chỉnh sửa, còn có..." An Tố một hơi liền kể ra rất nhiều kinh nghiệm đau thương của Mạch Đinh, cậu đã rõ rành mạch ca thán: "Mấy cái này toàn bộ đều có phần của Phó Thúc sao! anh ấy làm gì phải giúp An Tử Yến làm mấy chuyện ấu trĩ đó chứ!"
"Cậu hỏi tôi cũng vô dụng."
Mạch Đinh lần nữa chỉnh lý tâm trạng, tính toán tỉ lệ mình có thể lôi kéo Phó Thúc về phía mình, vô luận tính bao nhiêu lần, kết quả đưa ra đều là số 0, cậu hạ quyết tâm vỗ vỗ đầu gối: "Tôi vẫn là theo kế hoạch ban đầu, trước tiên dùng bạo lực trấn áp An Tử Yến, mọi người không thử qua đã bỏ cuộc, nhưng Mạch Đinh tôi không phải loại người nhát gan, tôi phải đánh anh ấy đến không đùa ác nữa, tạp phúc cho nhân loại."
"Em muốn đánh ai?" An Tử Yến không biết lúc nào đã đứng phía sau Mạch Đinh, Tào Thành Nghị châm biếm Mạch Đinh: "Nói đi, Mạch Đinh cậu không phải loại người nhát gan." Mạch Đinh trừng anh ta rồi quay đầu lại, ánh mắt né tránh: "Em đương nhiên là đánh anh...đánh vai anh." cậu làm thị phạm, đấm lên vai An Tử Yến. "Không có tiền đồ." Lí Minh không có tiền đồ nhất vậy mà lại cười nhạo mình, Mạch Đinh khỏi nói có bao nhiêu ủy khuất, nhớ đến Câu Tiễn, nhớ đến ông ta nằm gia nếm mật. (lại Câu lại Tiễn, Cau Tiễn cũng chán cậu rồi.)
"Em có thể cân nhắc chuyện đối phó anh, không quan trọng." ngược lại là An Tử Yến đem lời lựa ra.
"Thật không?"
"Giống vậy, anh cũng có thể cân nhắc chuyện đối phó em, đây là điều kiện rất công bằng."
"Ặc, cái này, ưm, cái đó...chúng ta bàn bạc kỹ hơn lần nữa, được không?" công bằng cái gì, một chút cũng không công bằng, lại đang đe dọa mình, trước tiên lảng tránh cho qua đi, Mạch Đinh trong lòng sắp xếp kế hoạch chu đáo. An Tử Yến sờ cằm, lại nói một câu càng khủng bố hơn: "Gần đây hình như không có hảo hảo cùng em chơi đùa."
"Làm gì chứ, làm gì hả, chơi cái gì mà chơi, chúng ta phải nghiêm túc sinh sống, hảo hảo thắt chặt mối quan hệ mới đúng, cũng không phải là con nít nữa." Mạch Đinh cười hihi, An Tử Yến mặt vô biểu tình: "Có chuyện từ sớm anh đã muốn hỏi em."
"Chuyện gì, anh cứ hỏi."
"Anh sao lại không biết hành trình đón tết của em lại có mục đi phòng gym vậy, toàn bộ hành trình của em nên là ở bên cạnh anh chứ, thay anh thu nhặt đồ mới đúng." không có một câu cuối cùng, Mạch Đinh có lẽ sẽ có một chút cảm động.
"Thỉnh thoảng cũng nên luyện tập thân thể mà, đừng nói cái này, mất hứng, em thấy chuẩn bị sắp xong rồi, mọi người đến nướng đồ ăn đi, bụng đói lắm rồi." cậu lại lần nữa đánh trống lãng, An Tử Yến hình như cũng không tính truy vấn. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, mọi người chọn đồ mình thích ăn nướng lên, có đầy tớ giống như Lí Minh thật thuận tiện, An Tố hầu như không cần động chỉ cần đợi đồ ăn, hai người họ thật sự có thể phát triển thành quan hệ người yêu sao, Mạch Đinh trong lòng đặt dấu nghi vấn. Chu Cách lật một trái bắp trong tay, trông mong hỏi: "Xung quanh đây có chỗ nào chơi không?"
"Ngoại trừ cây còn có núi."
"Vậy đêm nay làm sao gϊếŧ thời gian." Chu Cách thất vọng nói, Mạch Đinh tuôn ra một chuỗi nghi vấn: "Đêm nay? Chúng ta đêm nay phải ngủ ở đây? Trong phòng chỗ nào có thể chứa nhiều người như vậy? Tại sao không có ai nói qua cho tôi biết?"
"Tùy thơi quyết định."
"Trải nhiệm cuộc sống dã ngoại cũng không tệ, đã lâu không
cảm giác như vậy." Bạch Tiểu Tư nói. ở đây dường như rất khó tìm được vết tích của khoa học công nghệ, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng rất yếu, không cách nào lên mạng, trừ phi đứng ở vị trí cao nếu không cũng không thể gọi, lúc ban đầu còn có chút không quen, dần dần, sau khi cảm giác bồn chồn không cách nào liên lạc được với bên ngoài và cảm giác phụ thuộc vào mạng lắng lại, trong khi cách biệt với thế giới, có một cảm giác mới lạ không cách nào tin được nảy sinh.
"Chen một chút là được, hay là ngủ trên xe."
"Ngủ trong xe mui trần của cậu, lạnh chết cậu."
"Hạ xuống, mui xe có thể đóng lại, cậu ngay cả điều này cũng không biết sao, chắc không phải cậu cho rằng xe này chỉ có thể lái trong ngày trong xanh chứ."
"Tôi, tôi đương nhiên biết." lời của Chu Cách hoàn toàn nói trúng rồi, Mạch Đinh chết cũng không chịu thừa nhận. An Tố chỉ để ý một chuyện: "Ngủ ở đâu tôi không có ý kiến, nhưng Ellen và Chu Cách nhất định phải ngủ riêng, tôi không muốn nửa đêm nghe thấy mấy tiếng gợn người." đề nghị của cô là vô cùng sáng suốt, Chu Cách cực độ không tình nguyện: "Mọi người không thích thì đừng nghe, ngăn cản vợ chồng tương tác là phạm pháp!"
"Hai người tương tác siêu thường xuyên."
"Trong núi ban đêm rất lạnh, cũng không có dư chăn, hơn nữa nói không chừng có sát nhân nguy hiểm trốn ở gần đây, mỗi người tự hướng đến ấm áp nhà mình mới là thượng sách, này, An Tử Yến cũng cho rằng như vậy." Mạch Đinh hi vọng An Tử Yến cũng giúp mình ngăn cản hành vi điên cuồng của người khác.
"Tôi không rãnh đi quản người khác, dù sao giường và chăn trong phòng là của tôi."
"Cậu quá ác rồi! Đem đồ tốt chiếm hết!" Tào Thành Nghị và Chu Cách đồng thời bất mãn, An Tử Yến không thèm quan tâm: "Ai nói trước thì là của người đó."
"Vậy phòng khách là của tôi." Tào Thành Nghị vội vàng giành trước nói ra, Mạch Đinh tức giận: "Mấy người là học sinh cấp 1 sao, An Tử Yến, em là muốn anh khuyên mọi người quay về, không phải kêu anh và bọn họ thảo luận vấn đề phòng ngủ." bọn họ là đám người thành phố chưa nếm qua khổ sở, hiếm khi đến núi rừng đương nhiên cảm thấy mới lạ, Mạch Đinh không giống vậy, nhà ngoại cậu ở quê, đối với đêm khuya sơn dã không ôm chút ảo tưởng lãng mạn nào, ngắm sao, vây quanh đống lửa gì đó, cảnh tượng đẹp đẽ đều là trong ống kính hoặc là trong văn chương mà ra, lúc thật sự trải qua sẽ sụp đổ, rác rưởi, muỗi, cỏ dại, đồi mộ...mấy thứ phá hoại khí quyển muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Bạch Tiểu Tư ăn một miệng đầy thịt chen lời: "Mạch Mạch, cậu đừng có được lợi còn la làng, chồng trước đêm nay có giường và chăn ngủ chính là cậu cũng có, quá tốt rồi, hay là tôi cũng đến chen một chút với hai người." An Tử Yến không cho Bạch Tiểu Tư sắc mặt tốt: "Em đã ngứa da đến đợi không kịp tính sổ với anh rồi so, chuyện lần trước em và em ấy gọi điện thoại, cho rằng anh quên rồi?"
"Anh đừng nói như bọn em có gian tình, em và Tiểu Tư là thanh bạch!" Mạch Đinh cãi lại, Bạch Tiểu Tư liếʍ lưỡi truy hỏi: "Nếu như...nếu như em và Mạch Đinh không phải thanh bạch, vậy sẽ có kết quả gì."
"Thiến em ấy, gϊếŧ em."
"Vậy không công bằng! Cậu ấy chỉ là mất đi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vô dụng, em thì mất đi mạng sống sao?" Bạch Tiểu Tư phản bác, Mạch Đinh phản bác phản bác của cô: "Cô có ý gì, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của tôi chỗ nào vô dụng, quá vô lễ!" Ellen khuyên hai người: "Chúng tôi còn đang ăn, có thể nói chuyện khác không." Ellen là người luôn cởi mở, vậy mà lại cảm thấy mắc cỡ với từ đó, Mạch Đinh vừa muốn khen cô, thì cô vừa ăn vừa nói tiếp: "Một bên ăn một bên nghe mấy người nói bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, cảm giác giống như đang ăn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Mạch Đinh." này, này, lời này có hơi quá thô bỉ rồi!
"Ngừng lại, ngừng lại tại đây." Mạch Đinh bày ra động tác đình chỉ, vội vàng tìm chuyện khác nói: "Tiểu Tư, tôi thấy sức ăn của cô hình như so với trước càng lớn hơn."
"Trong nhà giục cưới, gần đây lại ăn không ngồi rồi, các loại áp lực, phụ nữ chúng tôi thích dựa vào đồ ăn để phát tiết áp lực, cậu quản không được."
"Cô không sợ cân nặng..."
"Xùy, tôi là người ăn không mập." Bạch Tiểu Tư nói như chém định chặt sắt, không cho Mạch Đinh nói ra bất cứ nghi vấn nào.
Đây đại khái là bữa ăn dài nhất mà Mạch Đinh từng ăn, ăn một lúc, nói một lúc, chơi một lúc, lại ăn một lúc, đến lúc chạng vạng, rất nhiều người chống đỡ không được nữa, bụng Mạch Đinh trương lên khó chịu, hơi hơi động một chút cũng đau khổ. Lí Minh tích cực dưới sự phân phó của nữ vương đại nhân bắt đầu tìm đồ có thể đốt, ban đêm trong rừng rất lạnh, cho dù trốn trong phòng cũng không có khác biệt gì. Do trọng lượng chịu đựng của ghế không đủ, Mạch Đinh chỉ có thể dùng giấy cứng làm đệm mà đặt mông ngồi lên, cậu đem tay gác lên đầu gối
An Tử Yến đang ngồi trên ghế: "Không được rồi, sắp chết rồi, em vừa lạnh vừa no." cậu cũng nên biết đủ, thông thường trong núi người sắp chết đều là vừa lạnh vừa đói.
"Anh cho em một chưởng, em ói ra là được rồi."
"Trong đầu anh nghĩ không ra cách đối xử ấm áp với em được sao?!"
"Anh ấm áp đá em một cước thì thế nào."
"Ngoại trừ đánh và đá ra, ví dụ hỏi thăm em, lại đem áo khoác cởi ra khoác lên cho em." An Tử Yến trầm mặc, dường như không nghe thấy lời Mạch Đinh, lấy điện thoại ra chơi game, Mạch Đinh dùng sức túm lấy đầu gối An Tử Yến: "Anh làm bộ ra vẻ cũng được rồi, em lại không phải thật sự muốn áo khoác của anh, lúc anh cởi xuống em sẽ quan tâm mà từ chối."
"Nếu em đã nghĩ sẽ từ chối vậy anh làm gì phải lãng phí thời gian."
"Quá trình nho nhỏ chính là tâm ý, vậy em không từ chối thì anh sẽ đem áo khoác cởi cho em sao?"
An Tử Yến liếc Mạch Đinh một cái, tràn đầy khinh bỉ: "Nhân phẩm con người em thật đủ độc ác, trong tiết trời lạnh như vậy em bạn trai cởϊ áσ khoác cho mình." anh từ đủ các nơi có thể tìm được nơi để công kích, Mạch Đinh chịu nội thương cùng cực. cậu bị An Tử Yến coi thường nhân phẩm quả thật giống như siêu nhân chính nghĩa trong cổ tích bị quái thú coi thường nhân phẩm, hơn nữa, nói gì mà bạn trai, cậu chỗ nào có bạn trai, rõ ràng là chồng mới đúng, có điều cách gọi thanh xuân như vậy cũng không khó nghe, không thèm tính toán với anh ấy.
(CÒN TIẾP)