Chườn 57: Được, là anh muốn nói

Chương 57: Được, là anh muốn nóiTác giả: Lê Hạ Băng

Gulf nói tiếp: “Anh với cậu ta quen nhau trước, anh còn yêu cậu ta lâu như vậy, dù cậu ta là những chuyện tồi tệ với anh nhưng em vẫn không dám chắc mình sẽ hơn cậu ta. Dù sao thì em với anh quen nhau chỉ mới có vỏn vẹn ba tháng. Dù nói thời gian ngắn hay dài, trước hay sau không quan trọng, quyết định là nằm ở con người. Nhưng mà... Ai nói trước được, từng đó thời gian có phân lượng như thế nào trong lòng của anh, có đúng không?” Gulf nói xong ngẩn đầu lên nhìn Mew.

Mew vẫn im lặng, mãi đến khi Gulf cho rằng bản thân mình đã nói đúng, so với hắn thì cậu không là gì cả, thì Mew lên tiếng: “Ai nói anh với em quen nhau chỉ mới có ba tháng?”

“Hửm? Còn không phải sao? Từ đầu năm học đến giờ mới ba tháng, không lẽ được bốn tháng rồi? Không đúng... Chẳng lẽ ba tháng cũng chưa đến luôn hả?” Càng nói thì lòng của Gulf càng hoảng, chẳng lẽ cậu tính sai ngày rồi sao. Gulf nghĩ.

“Không, em sai rồi. Em quen anh ba tháng, nhưng anh quen em đã bốn năm rồi.”

Câu nói của Mew như một quả bom dội thẳng vào đầu Gulf.

Mew... Anh ấy đang nói cái gì vậy?

“Anh…. Anh, anh nói cái gì vậy?” Gulf khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh đang chọc cho em vui đấy à?”

Mew cũng leo lên giường, ngồi dựa vào đầu giường để Gulf dựa vào lòng ngực của mình.

Xong xuôi anh mới từ từ nói: “Chỉ có mỗi em không nhớ anh thôi, còn anh lúc nào cũng nhớ đến em.”

“Em với anh gặp nhau lần đầu tiên là ở trên cầu, lúc đó…”

“Cầu nào? Nhiều cầu như vậy làm sao em nhớ được.” Gulf còn chả để anh nói xong đã vội vàng cắt ngang, cậu không thể nào nhịn được, đây là chuyện gì chứ? Tại sao cậu lại không nhớ.

Mew thì muốn gõ cho cậu một phát quá, thật hết cách với cậu nhóc này: “Lần đó em còn xin giày của anh, anh còn đưa em về nhà.”

“A…!!!” Gulf nhảy dựng lên, rời khỏi lòng ngực của Mew, nghiêng người ra sau nhìn anh, hai mắt mở lớn không thể tin được.

“Đó là anh sao???” Gulf vẫn không tin được lại còn có chuyện như vậy.

“Tại sao lại có duyên như vậy chứ?” Gulf còn đang vui mừng vì cậu với anh đã quen nhau từ sớm thì nhìn thấy không mặt lạnh lùng của Mew, cậu hơi chột dạ, cúi đầu, lí nhí nói: “Lúc đó em còn nhỏ quá, em quên anh là chuyện bình thường thôi, có đúng không? Cho nên anh không được giận em đâu đó!!!”

Trên đầu vẫn không có âm thanh nào, Gulf đang tính ngẩng đầu lên xem thì bị lời nói của anh làm đóng băng lại chỗ.

“Ai nói với em là gặp một lần? Hử???”

Chữ ‘Hử’ anh đều cao giọng lên làm cậu sợ hết hồn hết vía, lại chột dạ cúi đầu cố gắng nhớ xem anh đang nói đến là khi nào?

“Vẫn không nhớ ra sao? Em nói xem, anh có nên phạt em không?”

Gulf giơ tay nắm lấy vạt áo sơ mi trước ngực của anh, ngẩn đầu lên dùng hai mắt long lanh như mèo con đi lạc nhìn anh: “Em xin lỗi mà, em quên mất, em hứa từ giờ em sẽ nhớ, anh kể cho em được không?”

Mew nhìn Gulf một lúc, nâng tay lên vuốt vuốt tóc của cậu: “Lần đó ở Mỹ, em nói chuyện với người ta lâu như vậy mà không nhớ hình dáng của họ như thế nào sao? Em nói xem anh nên vui, hay nên buồn khi em không để ý người khác như vậy nhỉ?”

“A!! Thì ra người đó là anh!” Gulf hì hì cười cười rồi lại rúc vào lòng anh, hai tay vòng qua eo ôm lấy anh: “Tại em nghĩ sẽ không còn gặp lại nhau nữa nên em mới không để ý, với các lúc đó em đang xem triển lãm, nên không có nhìn kỹ, lâu quá nên em quên.”

Nói xong cậu còn không quên dịu đầu vào ngực anh hai cái.

Mew nhìn bộ dạng làm nũng này của Gulf là tim anh cũng mềm cả ra. Anh không ngờ Gulf lại có sức ảnh hưởng mạnh với mình đến như vậy.

Anh im lặng vuốt tóc của cậu, anh chỉ nói đơn giản như vậy chứ không có nói kỹ càng như nói với ba mẹ ở nhà. Anh không hy vọng cậu vì những chuyện đã qua đó mà phải suy nghĩ.

“Cho nên từ nay về sau, em phải tự tin lên, không ai có thể vượt qua vị trí của em trong lòng anh cả! Với lại, anh cũng không có muốn liên quan gì đến cậu ta, không nói cho em biết là vì không muốn em phải phiền lòng vì chuyện quá khứ, nhưng nếu em muốn biết anh sẵn sàng nói hết, sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì. Vậy… Em có muốn nghe không?”

Hai mắt của Gulf chuyển động, trong lòng của cậu vô cùng gấp gáp nhưng lời nói ra lại hoàn toàn ngược lại: “Em cũng không muốn nghe. Nhưng… Nếu như anh muốn kể thì em nghe một chút cũng được!”

“Ha ha!” Mew phụt cười vì sự đáng yêu này của Gulf.

“Được rồi, là tự anh muốn kể, anh muốn nói với em. Không phải là do em muốn nghe. Được chưa?”

“Ừm, chính xác là như vậy mà!!!” Gulf hất cằm kiêu ngạo nói.

---

Lê Hạ Băng: Xin lỗi vì lâu rồi mới trở lại!! Cả nhà thông cảm nha!

Hết chương 57.