Chương 53: Cảm ơn mọi người.
Tác giả: Lê Hạ Băng
Sau khi trải qua một khoảng thời gian bộc bạch đầy đau lòng cùng căng thẳng với người nhà mình, lòng của Mew nhẹ nhàng hơn hẳn. Anh không còn cảm thấy nặng lòng. Phải gồng mình lên để che dấu những cảm xúc trong mình nữa.
Anh biết khi anh nói ra mọi chuyện, người nhà của anh sẽ cảm thấy đau lòng, tự trách, nhưng anh nghĩ họ có quyền được biết, họ sẽ hiểu, sẽ cảm thông cho anh. Và bây giờ, mọi chuyện cũng đã qua, anh cũng không còn đắm chìm mãi trong nỗi đau khổ nữa, thì cả nhà cũng sẽ hạnh phúc mà thôi.
“Thật ra lúc mới về con cũng chỉ định lấy danh nghĩa là một người thầy của em ấy, nhìn em ấy từ xa mà thôi. Nhưng ngay ngày đầu tiên gặp lại, em ấy đã vụng về mà té thẳng xuống ngay người con. Cảm giác lúc con ôm em ấy vào trong lòng, con tưởng như trái tim của con muốn ngừng đập luôn rồi.
Từ trước đến giờ bản thân con chưa bao giờ có qua loại cảm giác này, làm con phải ngẫm lại bản thân mình, từ khi nào tình cảm của mình đối với em ấy lại nhiều hơn những gì con nghĩ. Khi trải qua cảm giác được ôm em ấy trong lòng rồi, thì con lại càng muốn nhiều hơn lúc này nữa, không chỉ đơn giản là nhìn em ấy từ xa, mà có thể ở bên cạnh một cách quang minh chính đại mà chăm sóc, quan tâm em ấy.
Em ấy rất dễ thương, cũng rất ngây thơ nữa. Cứ y như một đứa trẻ lớn xác vậy. Nghĩ gì đều thể hiện hết lên trên mặt, ở bên cạnh em ấy, con không phải mệt lòng suy đoán xem em ấy đang nghĩ gì, cũng không cần phải mang gương mặt giả dối để đối diện với em ấy. Lúc vui con có thể thoải mái cười thật tươi, lúc buồn con có thể tự do nhăn mày khịt mũi thể hiện thái độ. Muốn em ấy quan tâm đến con nhiều hơn, để ý đến con nhiều hơn...”
“Khụ khụ khụ....” Mẹ Mew ho lên một tiếng.
Lúc này Mew mới nhìn lên, mặt của ba và mẹ đều có chút ửng hồng. Prim còn khoa trương hơn, lập tức đỏ cả mặt cả tai, còn không dám nhìn thẳng vào Mew. Ice thì nhìn Mew với ánh mắt khinh bỉ, thể hiện hẳn ra mặt.
“Chị nói cho em biết nhá, cả nhà ngoài ba mẹ là có đôi có cặp ra thì chị của chú, là chị đây này, còn đang giường đơn gối chiếc, một mình, ế đó. Có cần phải tàn nhẫn, khoe ngọt ngào trước mặt cả nhà như vậy không? Còn nói bằng giọng tự hào như vậy nữa... Thật mất mặt!!!!”
Thì ra đã không còn cảm giác đau thương phía trước, khi nhắc đến Gulf, trong giọng nói và ánh mắt của Mew tràn ngập sự yêu thương cùng hạnh phúc. Anh không nghĩ việc mình khoe ân ái như thế này sẽ làm cho chị gái hay em gái mình ganh tị, chỉ cảm thấy bản thân muốn chia sẽ niềm hạnh phúc với cả nhà.
“Đúng đó đúng đó, cậu bé dễ thương như vậy hôm nào dẫn về nhà ăn cơm với mọi người một bữa. Mẹ muốn gặp cậu nhóc đó!” Mẹ Mew muốn xoa dịu sự ngại ngùng này, vì bản thân của bà dù hiện đại nhưng cũng đã có tuổi, cũng không thể chịu đựng được thằng con trai khoe ngọt ngào trước mặt mình như vậy, bà cảm thấy rất ngại ngùng.
Dù cả nhà đều muốn biết nhiều hơn về cậu nhóc đó, nhưng vẫn không thể chịu nổi cái biểu cảm cùng giọng nói như rơi vào hũ mật của Mew, đành phải lên tiếng cắt ngang cậu. Đến lúc gặp cậu nhóc đó thì cả sẽ sẽ biết được thôi, không cần ngồi đây tự ngược bản thân mình.
“Thế... Cậu bé đó tên là gì vậy? Hoàn cảnh gia đình như thế nào? Bố mẹ người ta có chấp nhận anh hai không? Cậu ấy đẹp trai không? Bao nhiêu tuổi rồi...”
“Ngưng! Prim à, em có thể hỏi từ từ được mà. Mew nó chưa choáng thì chị cũng choáng rồi đây này! Rồi, Mew trả lời xem nào! Nãy giờ em toàn khoe ngọt ngào, còn chả thèm nói cho cả nhà biết cậu ấy tên gì nữa.” Chị Ice lườm Mew một cái hờn dỗi.
Chị năm nay đã ngót ba mươi tuổi, vẫn chưa có người yêu hay chồng con gì mà phải nghe Mew lãi nhải xem bản thân anh mỗi ngày hạnh phúc như thế nào thì thật là cực hình với chị.
Hồi trước lúc còn học đại học chị cũng có từng yêu đương qua, nhưng đến khi nhà chị gặp vấn đề về tài chính thì người ta nói lời chia tay, chỉ hai ngày sao đã có bạn gái mới, lại còn là cô bạn thân thời cấp ba của chị, làm chị không còn tin vào đàn ông nữa, chỉ chăm chỉ vùi đầu vào công việc làm ăn của gia đình và bản thân.
Bây giờ chững chạc hơn ngày xưa, sóng gió cũng đã trải qua, bây giờ chị tin vào cảm giác của mình hơn, không còn để ý vào học vấn hay hoàn cảnh gia đình nữa. Chỉ cần thật lòng đối xử với nhau thì có ra sao cũng được. Dù nói vậy nhưng ánh mắt của chị vẫn rất cao, có rất nhiều anh theo chị nhưng chị vẫn chưa đồng ý với người nào cả.
Mew nghe chị gái và mẹ nói như vậy thì nụ cười càng thêm rạng rỡ, anh cũng không khống chế được bản thân mình. Vừa nhắc đến Gulf thì cả thế giới xung quanh anh đều là màu hồng, cái này cũng không thể trách anh, chỉ có thể trách người yêu của anh quá dễ thương thôi!!!
Lời tác giả:...!!!! A aaaaaaaa!!! “Em ấy tên là Gulf, Gulf Kanawut. Năm nay mới hai mươi tuổi, còn nhỏ tuổi hơn Prim nữa. Cũng rất là đẹp trai, lại còn dễ thương nữa...”
Đang tính khen em người yêu thì lại lần nữa nhận lấy cái lườm của chị cả, nên đành nuốt lời định nói vào trong, nghiêm túc trả lời.
“Hoàn cảnh gia đình thì con chưa hỏi em ấy, nhưng theo con có tìm hiểu qua lúc trước thì ba em ấy là bộ đội biên phòng, mẹ em ấy là bác sĩ ngoại khoa. Em ấy có một người chị gái bằng tuổi với Prim ạ.
Nhà em ấy thì chưa biết chuyện của bọn con, nên con cũng không biết phản ứng của cả nhà như thế nào. Nhưng em ấy đã dẫn con ra mắt đám bạn của em ấy, cũng không giấu chuyện em ấy quen con trai.
Với lại... Con là mối tình đầu của em ấy!”
“Trời ạ!!! Thằng bé thật là đáng thương, còn chưa biết mùi đời là gì thì đã bị con sói già này lừa mất rồi!” Chị Ice lên tiếng chọc Mew.
Là chị gái chăm sóc, ở với Mew từ khi cậu còn bé tí, làm sao có thể không biết độ ranh mãnh của anh được.
“Ha ha ha...”
Cả nhà nghe cậu nói của Ice thì đều cười nghiêng ngã.
“Vậy là cả nhà đều chấp nhận em ấy đúng không ạ?”
“Ừm, ba mẹ không có ý kiến gì, con thấy tốt là được.” Lần này là ba của anh nói. Dù giọng nói bình tĩnh nhưng rất có uy lực, khiến người khác cảm thấy rất đáng tin.
“Con... Cảm ơn mọi người!”
Hết chương 53.