Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Món Quà Của Anh [MEWGULF]

Chương 52: Con xin lỗi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 52: Con xin lỗi!

Tác giả: Lê Hạ Băng“Con xin lỗi vì đã làm tổn thương mọi người.

Con xin lỗi vì bản thân mình đã hèn nhát.

Con xin lỗi vì đã… đã có ý định kết thúc cuộc đời mình!”

“Choang!!!”

Ly nước trong tay chị Ice rơi thẳng xuống đất, ướt hết cả chân mình nhưng không có một ai quan tâm đến điều đó.

Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, Ice lên tiếng:

“Em… em vừa mới nói cái gì vậy?”

“Em thật sự xin lỗi…”

“Chuyện từ lúc nào? Tại sao chị và mọi người không ai biết?”

“Em….”

“Em thành thật trả lời câu hỏi của chị!”

“Là khoảng thời gian bốn năm trước khi em lén trở về nước.”

Cả ba và mẹ đều bị sốc, mẹ còn đang bàng hoàng thì nghe thấy tiếng thở nặng nề của ba Mew, vội vàng quay sang xoa xoa ngực cho ông để ông có thể thông khí.

Mew biết, chuyện như vậy là một chuyện mà cả nhà không thể nào chấp nhận nỗi. Suýt nữa thì... Trong lúc bọn họ không hề hay biết gì, suýt thì mất đi đứa con trai duy nhất của mình.

Prim bên cạnh chỉ im lặng rơi nước mắt, đôi mắt nhìn Mew tràn đầy sự đau lòng và trách cứ.

“Vậy... Sau đó, thì sao?” Sau khi bố Mew thở dễ dàng hơn, ông gắng hết sức mình hỏi anh.

“Con về nước, đi theo mọi người ba ngày, bản thân lại chịu không nổi, không thể tiếp tục nhìn. Trong một phút bốc đồng con đã nảy ra suy nghĩ đó.

Con... Đã đến bên cầu, chỉ còn một bước nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc...

Lúc con đang thầm cầu nguyện cho mọi người thì... Một cậu bé mang đồng phục cấp hai chạy lại, giật giật áo của con.

Quay sang nhìn thì là một cậu nhóc cao chưa đến vai của con, gầy gầy nhỏ bé trong bộ đồ đồng phục rộng thùng thình, tay xách cặp còn kẹp thêm một quả bóng đá bên hông. Quả đầu đinh của cậu thật sự làm con không nhịn được muốn cười, da thì đen nhẻm, nhưng hai mắt lại sáng rực.

Cậu nhóc đó thành công kều dậy sự tò mò của con, con mới hỏi cậu có chuyện gì. Cậu lại rất ngây thơ thành thật mà hỏi con, tại sao con không mang giày vào, có phải là con không cần đôi giày này nữa không? Có thể cho cậu bé đôi giày này được không?”

“Phụt!! Ha ha ha...” Nói đến đấy Mew tự nhiên không kiềm chế được phụt cười một tiếng. Tiếng cười của anh cũng làm cho cả nhà bốn người còn lại bớt phần nào căng thẳng, vẫn cứ im lặng chờ anh nói tiếp.

“Khụ khụ... Con tưởng cậu bé thấy đôi giày đẹp, muốn xin về mang. Nhưng thì ra là cậu nhóc mải chơi bóng, không để ý nên làm mất đôi giày mẹ mới mua cho, sợ bị mẹ đánh nên thấy con để giày ở đó nên đi lại xin. Cả nhà thấy có buồn cười không? Con vậy mà lại bị cậu nhóc đen nhẻm đó thu hút, con đồng ý cho cậu bé đôi giày, còn đưa cậu về nhà.

Trên cả một đoạn đường dài con và cậu ấy nói chuyện rất nhiều, cũng hỏi được tên cậu nhóc đó, nhưng phải cho giày rồi cậu bé mới chịu nói tên mình cho con.

Chính sự ngây thơ, thật thà đó đã khiến con có hảo cảm với cậu ấy, muốn gần gũi với cậu ấy nhiều hơn nữa. Vì con phát hiện bản thân mình dù tâm trạng có tồi tệ như thế nào, vậy mà lúc ở bên cạnh cậu ấy con lại rất thoải mái, vui vẻ.

Cuộc nói chuyện đó làm con thay đổi suy nghĩ, con quyết định trở về hoàn thành tốt việc học của mình. Con cũng cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch khi muốn dùng cái chết để tạ lỗi. Nó chỉ làm cho những người thân của con càng thêm đau đớn chứ không giúp gì được mọi người.”

“Vậy là con yêu cậu bé đó rồi hả?” Lúc này là mẹ Mew hỏi.

“Không ạ. Cũng chưa đến độ yêu, chỉ cảm thấy có chút thích, muốn gần em ấy thêm một chút để tâm trạng của mình được thư giãn thoải mái một chút.

Mãi đến mấy tháng sau, thật là trùng hợp khi trường học của cậu ấy tổ chức tham quan dành cho các em học sinh năm cuối, giúp các em định hướng được tương lai cả mình. Thì lúc này con lại tình cờ gặp em ấy trong một buổi triển lãm các tác phẩm kỹ thuật ở Mỹ.

Cậu nhóc tiếng anh hơi yếu nên gặp được người cùng tiếng nói với mình, cậu ấy nói liên tục không ngừng với con, con lại giải đáp các thắc mắc của cậu ấy về các sản phẩm kỹ thuật được trưng bày ở đây. Sau đó cậu ấy có hứng thú và quyết tâm nuôi ý chí với ngành kỹ thuật này.

Nhưng mà cậu ấy không nhận ra con. Chỉ có con nhận ra cậu ấy. Dù chỉ mới mấy tháng nhưng cậu ấy đã cao hơn rất nhiều, da cũng không còn đen như trước nữa. Chắc có thể là vì đang trong độ tuổi dậy thì chăng.

Sau một ngày ở buổi triển lãm đó con lại càng có ý muốn bảo vệ, chăm sóc cậu ấy nhiều hơn. Nên trước khi trở về con đã nhờ người đi tìm cậu ấy, biết được cậu ấy đang học ở trường đó, nên con mới về trường đó. Muốn được ở gần cậu ấy, âm thầm mà quan sát cậu ấy.

Không nghĩ ông trời rủi lòng thương con, để cho em ấy có thể chấp nhận ở bên con như bây giờ. Con thật sự biết ơn bản thân mình cũng như em ấy vào thời điểm lúc đó bốn năm trước đã làm như vậy để có kết quả như ngày hôm nay.”

Anh nói xong, cả nhà đều vẫn đang im lặng, không ai nói lời nào. Mãi một lúc sau chị Ice mới lên tiếng:

“Vậy bệnh tình của em bây giờ như thế nào rồi?”

“Dạ mọi thứ đều ổn hết rồi ạ, gần đoạn thời gian trước khi về nước lâu lâu phải dùng một chút thuốc mỗi khi căng thẳng, nhưng từ lúc về nước thì đã không cần uống thuốc nữa rồi.”

“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt!”

Nói tận hai lần là biết tâm trạng của chị có bao nhiêu xúc động, Mew lại càng cảm thấy bản thân mình có lỗi với mọi người nhiều hơn, nhưng từ giờ cậu sẽ không bao giờ có suy nghĩ gì dại dột hay làm bất cứ điều gì ngu ngốc nữa.

Vì mọi người trong nhà của mình, cũng vì cậu nhóc ngốc nghếch kia nữa.

-----

Chuyên mục giải đáp thắc mắc: Vì chương này mọi thứ được kể qua lời nói của Mew, nên có nhiều chi tiết về hoàn cảnh xung quanh có thể các độc giả không được rõ ràng, nên Băng xin phép được giải thích rõ ở dưới đây:

Vì sao lại có cảnh cậu nhóc xin giày của Mew? Vì bình thường khi người ta tự tự, họ sẽ để lại giày của bản thân mình cùng với di thư ở trong đó. Còn Mew lúc đó vì bị trầm cảm khiến suy nghĩ trở nên tiêu cực, nhìn thấy gia đình khổ cực như vậy vì bản thân, cậu mới có hành động bộc phát ngay lúc đó nên mới không có di thư bỏ trên giày.

Còn cậu nhóc đó tôi cũng thấy dễ có khả năng cậu không biết chuyện người ta định nhảy xuống để tự tử lắm nha! Ngây ngốc dễ thương không biết gì ngoài ăn và đá bóng.

Còn vì sao lại không hề nhắc đến lan can trên cầu vì khi đó Mew đang đứng ở trong lan can cầu, câu anh nói “chỉ một bước nữa thôi...” là chỉ việc vượt qua lan can để nhảy xuống đó.

Lê Hạ Băng: Chân thành cảm ơn mọi người!!!

Hết chương 52.
« Chương TrướcChương Tiếp »