Chương 3: Người Cũ

Ăn trưa xong, buổi chiều, Hạnh Chi đi xe buýt về nhà căn chung cư mini nhỏ xinh bắt đầu dọn dẹp. Nhìn một thùng đồ nhỏ mới mang từ Đài truyền hình về, cô hít một hơi, xua đi tiếng thở dài, rồi lần lượt bỏ các món đồ ra. Hôm kia là ngày cuối cùng cô làm việc ở nơi cô đã gắn bó suốt bốn năm. Không nghĩ là có ngày phải rời xa.

Đang xếp đồ thì có cuộc gọi đến. Nhìn số máy cô khẽ cắn môi, rồi nghiêng mặt sang một bên, buông điện thoại xuống giường, cố ý không nghe. Ai ngờ người gọi vừa lì lợm vừa kiên trì, liên tục bấm nút gọi cô. Vài phút sau, có tin nhắn gửi đến:“Hạnh Chi, nghe máy đi, không nghe anh sẽ đến gặp trực tiếp em đấy.”

Cô chau mày lại, thở dài một tiếng.

Người đàn ông này sao có thể cố chấp đến vậy? Còn ép cô phải đổi số, chuyển nhà trọ bao nhiêu lần nữa? Tiếng chuông tiếp theo, cô liền ấn nút nghe, giọng tức giận:

“Alo.”

“Em nghe rồi sao?”

“Vâng. Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện thì không được gọi cho em à?”

“Đình Dũng, xin anh hãy ý thức quan hệ hiện tại của chúng ta.”

“Người yêu cũ thì không được quan tâm đến nhau sao?” Đầu dây bên kia cứng rắn.

Hạnh Chi im lặng mất vài giây, ngồi tựa vào thành giường, bàn tay siết chặt điện thoại.

“Tôi nghĩ không nên. Vợ của anh sẽ không thích điều này. Tôi không muốn bị cô ấy hiểu nhầm thêm nữa.” Cô thực sự quá mệt mỏi với những trò đánh ghen vô lý của vợ anh, song cố gắng để giọng mình bình thản nhất có thể.

“Hạnh Chi, xin lỗi em. Anh sẽ không để cô ấy làm phiền em nữa.”

Cô mím chặt môi, trái tim khẽ nhói đau như ai đó đang chạm vào. “Chuyện của chúng ta đã qua từ một năm nay rồi. Đình Dũng, anh hãy sống cho hiện tại đi.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Hạnh Chi, anh không quên được. Bảy năm bên nhau, năm năm yêu nhau. Chỉ có người lạnh lùng như em mới nói quên là quên ngay được thôi.”

“Người kết hôn trước là tôi sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi lại.

Đình Dũng bị chặn họng mất mấy giây không nói lên lời, rồi anh nhỏ giọng:

“Hạnh Chi, anh hối hận rồi. Hôm đó, anh không nên rời khỏi nhà em.”

“Đình Dũng, những việc đã qua sẽ không thể quay lại được, anh đừng nuối tiếc quá khứ nữa. Hãy trân trọng hiện tại và tương lai của anh đi.”

Đình Dũng cười nhạt. Tương lai ư? Anh chẳng quan tâm nữa, vì kể từ ngày rời xa cô, chưa ngày nào anh thấy hạnh phúc cả.

“Hạnh Chi, tại sao em nghỉ làm ở Đài Truyền hình? Nơi đó chẳng phải làm mơ ước của em sao?” Anh lảng tránh nói về mình.

“Làm sao anh biết?” Cô hỏi, mày chau lại. Cô vừa nghỉ việc được hai ngày, chuyện này không nhiều người biết. Đến mẹ cô, cô cũng chưa chia sẻ vì sợ bà lo lắng.

“Chuyện gì của em anh đều biết.”

“Anh theo dõi tôi? Đình Dũng, tôi không thấy thoải mái về điều này đâu.” Giọng cô đã bắt đầu mất bình tĩnh.

“Tên trưởng phòng Vũ đó đã làm gì em à? Nghe nói hắn cố tình xếp lịch cho em ở lại trực ca đêm với hắn. Hắn đã chạm được vào người em chưa?” Đình Dũng không trả lời mà hỏi lại.

“Đình Dũng, chuyện riêng của tôi anh đừng can thiệp.” Hạnh Chi bắt đầu cảm thấy khó chịu, tay bấu chặt ga trải giường.

“Anh sẽ khiến cho tên đó không còn đất sống trong cái làng truyền thông này nữa.”

“Đình Dũng, anh đừng như vậy. Anh càng làm thế, tôi càng thấy rất khó chịu.”

“Hạnh Chi, dù thế nào anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em.”



“Không cần…” Hạnh Chi gắt lên, giọng nghẹn nào. “Hãy bảo vệ vợ và con gái anh. Làm như vậy mới đúng. Tôi có thể tự lo cho mình được. Không có anh, tôi vẫn sống rất tốt.”

Nói rồi cô nhanh chóng cúp máy, làm động tác tắt nguồn luôn. Xem ra lát nữa cô lại phải mua một sim mới để đổi số khác. Dẫu có chặn số, anh ấy vẫn sẽ dùng sim khác mà liên lạc với cô. Cô thực sự không muốn dây dưa với người đàn ông này thêm chút nào nữa.

Mỗi lần anh ấy gọi cho cô là một lần cô khổ sở. Còn nhớ, lần gần nhất, buổi tối Đình Dũng đi xã giao với đối tác, có lẽ là uống rất nhiều nên anh ấy say quá liền cầm điện thoại nhắn tin nói nhớ nhung cô. Đang ngồi bó gối đọc sách trong phòng ngủ, cô liên tục nhận được tin nhắn từ số lạ. Nhìn qua nội dung cũng biết là của người cũ nên cô không trả lời. Càng không thấy phản hồi từ cô, Đình Dũng càng tức giận mà cầm điện thoại gọi cô liên tiếp. Cảm thấy phiền không chịu nổi nữa, cô định bắt máy nói mấy câu khó nghe, nhưng không ngờ, người nghe máy lại là vợ của Đình Dũng. Chưa kịp nói gì, cô ta đã tuôn ra một tràng dài:

“Hạnh Chi, chị được lắm. Quyến rũ một người đàn ông có vợ, chị định biến mình thành con giáp thứ mười ba giống mẹ chị sao?”

Cô tức giận đến nghẹn giọng. Người khác có thể nói cô thế nào cũng được, nhưng không có quyền động đến mẹ cô. Bà là người phụ nữ bất hạnh trong tình yêu, nhưng không ai được phép nghi ngờ nhân phẩm của bà. Cả một đời, chỉ vì yêu sai người mà bà đã khổ sở quá rồi.

Bố cô vốn là người thành phố đã lập gia đình từ rất sớm với người phụ nữ được ông bà nội cô lựa chọn. Song bởi không có tình yêu nên hai người chung sống không hạnh phúc. Hồi đó, quê cô bắt đầu mở các khu công nghiệp, công ty ông làm trên thành phố chuyên về linh kiện điện tử xuất sang Trung Quốc, có mở một nhà máy lớn dưới Bắc Ninh. Ông xin công ty về đó công tác, được đề bạt làm giám đốc một xưởng sản xuất. Mẹ của cô khi đó vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào công ty làm phiên dịch tiếng Trung. Hai người thường xuyên gặp gỡ, tương tác trong công việc dẫn đến có tình cảm với nhau lúc nào không hay. Ông giấu bà chuyện ông đã lập gia đình, nên hai người đã có quãng thời gian yêu đương rất nồng cháy.

Đến lúc bà biết mình có thai, thì ông mới cầu xin bà tha thứ và xin hãy tin tưởng ông, chờ ông về làm thủ tục li dị với vợ. Có điều, khi trở về thành phố, ông vĩnh viễn không quay lại, cũng cắt đứt liên hệ luôn với bà. Một tuần sau, công ty đã cử người mới về giữ chức vụ của ông. Bà tìm mọi cách gọi và viết thư cho ông nhưng không thấy hồi âm. Nhân sự nói giám đốc cũ đã nghỉ việc tại công ty. Như sét đánh giữa trời quang, mẹ của cô lúc đó mới biết, người mình yêu hết lòng hết dạ đã bỏ rơi mình cùng đứa con chưa thành hình.

Hoang mang và sợ hãi, bà quay về nhà mẹ đẻ liền bị ông bà ngoại cô yêu cầu phải bỏ đứa bé, vì ông bà không chấp nhận chuyện con gái không chồng mà chửa. Ngày ông ngoại ép mẹ cô ra viện xử lý cái thai đã được tám tuần tuổi, bà đã bỏ trốn tới một vùng đất xa lạ, nơi không ai biết mẹ con bà, để bắt đầu lại từ đầu. Bà lựa chọn giữ lại đứa bé, chấp nhận chịu bao đau thương và tủi nhục để làm mẹ đơn thân, một mình nuôi con khôn lớn. Bởi vậy, với bà, cô chính là cả thế giới. Với cô, mẹ cũng chính là người mà không cho phép bất kỳ ai, kể cả cô có thể làm tổn thương bà. Sự hy sinh và dày vò mà mẹ đã phải chịu, luôn là nỗi đau nhức nhối trong lòng cô.

Không nhịn được lời nói của vợ anh, cô liền nói đáp trả lại bằng những lời làm tổn thương cô ấy: “Thay vì mắng nhiếc người khác, hãy tự hỏi tại sao bản thân mình làm chính thất mà không được coi trọng. Tôi đây không một chút nào muốn dây dưa đến vợ chồng các người. Hãy quản chồng mình cho tốt. Đừng để anh ấy làm phiền đến cuộc sống của tôi.”

Nói rồi dứt khoát cúp máy, nghiêng người dựa vào thành giường, trong lòng đau như ai xát muối.

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ngay ngày hôm sau, Thảo Nhi vợ của anh ấy đã đến trước quán cafe cổng Đài truyền hình nơi cô hay ngồi cùng đồng nghiệp chờ sẵn. Hôm đó, như thường lệ, trước giờ đi lấy tin, cô ra quán cùng cậu quay phim gọi cafe và nước ép mang theo để lên taxi uống. Vừa bước vào quán, có người đã cầm cốc nước chanh đá hất thẳng vào người cô, gọi cô là đồ trà xanh xấu xa chuyên đi phá hoại gia đình người khác. Cô đã phải chịu cảnh bẽ bàng trước đồng nghiệp, chỉ vì trong lúc say chồng của cô ta không kiểm soát được, nhắn tin nói vẫn còn yêu cô.

Thật ra, ở thời điểm hiện tại, cô biết mình không còn yêu Đình Dũng nữa. Ngay khi nhìn thấy thiệp cưới của anh ấy, cô đã xác định tình yêu năm năm cô dành cho Đình Dũng đã chấm dứt. Nhưng những chuyện liên quan đến anh vẫn như vết thương chưa liền sẹo, mỗi lần anh xuất hiện lại làm miệng vết thương lan rộng hơn, khiến lòng cô nhức nhối.

Cô ngồi bó gối trên giường, nhắm mắt nhớ lại chuyện quá khứ. Đình Dũng là mối tình đầu của cô. Khi biết anh ấy yêu cô, dù là bạn bè cô hay bạn bè anh đều nói một chàng công tử hào hoa gốc Hà thành như anh sao có thể yêu một cô gái vừa nhút nhát, vừa quê mùa như cô chứ. Cô giống như bó hoa đồng nội ven đường, dẫu đẹp nhưng chỉ mộc mạc và thuần khiết. Đình Dũng gặp lần đầu có thể thấy lạ mà say nắng, nhưng về lâu dài cô sao có thể đủ sức hấp dẫn giữ chân anh ấy. Ai cũng nghĩ, anh ấy thích cô chỉ là tạm bợ, vài bữa thấy chán là từ bỏ thôi. Ngay cả cô lúc đầu cũng nghĩ vậy. Cho đến tận sau hai năm anh ấy kiên trì theo đuổi, cô mới nhận lời yêu. Khi yêu rồi bạn bè vẫn nói, hai người không có điểm tương đồng nào hết, sớm muộn gì cũng chia tay. Vậy mà, anh và cô vẫn có thể kiên trì yêu nhau thêm năm năm nữa.

Bảy năm bên nhau, cuối cùng vẫn có một cái kết bẽ bàng. Có lẽ là số phận rồi. Nên cô không tiếc nuối, cũng chẳng đau thương mà làm gì. Chỉ có Đình Dũng là vẫn cố chấp không chịu chấp nhận hiện thực mà thôi.