Chương 67: Người Nam đất Bắc

Hoa Mỹ Cốt và Lý Vấn Hàn đã ở bên nhau, là Hoa Mỹ Cốt tỏ tình. Trác Mộng Nhan thầm mừng cho cô ấy vì tình cảm đơn phương của cô nàng rốt cuộc cũng được đáp lại.

Nhưng chú Phong cùng Hoàng Yến Nhi lại kết thúc, Trác Mộng Nhan biết được là thông qua Lôi Kình. Đó là vào tháng hai dương lịch, cô có nhắn tin hỏi thăm Hoàng Yến Nhi, cô ấy chỉ bảo rằng “tôi và anh ấy không cùng một thế giới” lời này thế mà bằng một cách nào đó đã khắc sâu trong tâm trí Trác Mộng Nhan. Bởi vì cô và Lôi Kình cũng như vậy từ lúc bắt đầu. Cô ấy cũng nói thêm rằng cô ấy nhận được học bổng du học, cứ vậy một đường bay sang đất nước khác tận hai năm.

Sinh nhật mười chín tuổi của Lôi Kình lần nữa nằm trong thời điểm quan trọng, là ôn thi đại học, anh cũng không có hứng thú tổ chức, chỉ muốn ở cùng người yêu thôi. Tối anh theo lời dặn của Trác Mộng Nhan đến căn hộ riêng của cô, vừa mở cửa đập vào mắt là cả một bàn thức ăn, còn có nến, bánh kem và rượu vang.

Lôi Kình huýt sáo vang dội, sải đôi chân đến gần, vứt balo lên sô pha sau đó đi vào gian bếp ngắm bạn gái nhỏ đang gọt trái cây.

“A Nhan, không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy.” Anh vừa nói vừa từ phía sau ôm lấy cô.

Trác Mộng Nhan mỉm cười, gọt xong nốt miếng táo, cô xoay người đối diện với cặp mắt sáng rực, đầy nhu tình của anh, nhón chân đặt trên má anh một nụ hôn, cô khẽ giọng: “Anh xứng đáng mà.”

Không đợi anh có hành động gì, cô đã kéo lấy tay anh ra bàn ngồi xuống. Lại chạy vào phòng ngủ ôm hộp quà ra.

“Tặng anh nè.”

Cười cười, ôm cô ngồi trên đùi mình cùng nhau mở quà, không nghĩ cô sẽ tặng giày cho mình.

“Thế nào ạ?” Cô liếʍ môi nhìn từng biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ, sợ anh không hài lòng.

Nhưng anh làm sao không hài lòng chứ, chỉ cần là quà cô tặng, Lôi Kình tuyệt đối trân quý như bảo bối. Anh cắn môi cô cười tươi: “Anh thích lắm.”

Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ, ngày công bố điểm, Trác Mộng Nhan chính thức là tân thủ khoa khối tự nhiên, được tuyển thẳng vào bất cứ trường đại học nào mà cô muốn. Cô đã cùng hẹn với Lôi Kình học cùng một thành phố. Cô đăng ký chuyên ngành đồ họa đại học S. Lôi Kình thi cũng khá so với kỳ thi thử nhưng cũng không quá cao, không thể học trường top đầu mà anh lại không muốn dùng quyền lực nhà họ Lôi để được đặc cách học cùng Trác Mộng Nhan, anh đăng ký chuyên ngành quản trị kinh doanh đại học C, cách đại học S chỉ có hai cây số thôi.

Trác Mộng Nhan nhận giấy báo nhập học, ngày 25 tháng 8 sẽ bắt đầu. Theo như tình hình này thì cô sẽ nhập học trước Lôi Kình rồi.

Hôm ấy, Trác Mộng Nhan đang vẽ vời trong căn hộ thì Lôi Kình mang dáng vẻ gấp gáp, vội vàng đập cửa bên ngoài, đến cả chìa khóa nhà cô mà anh cũng quên đem theo.

Cô cũng lo lắng không thôi vội mở cửa, cửa vừa mở Lôi Kình đã nhào vào hôn cô đến chết đi sống lại, anh ép cô ngồi trên kệ giày bên cạnh rồi ra sức hôn, Trác Mộng Nhan chẳng nhìn được cái gì, môi lưỡi bị anh gặm mυ"ŧ đến tê tái, cô không ngừng giãy dụa, muốn anh bình tĩnh lại mà nói cho rõ ràng như Lôi Kình quá kích động, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì.

Người con gái ở trong ngực anh rêи ɾỉ than đau, hai nắm tay nhỏ nhắn đánh vào ngực anh: “A… A Kình… đừng…” Bàn tay anh kéo dây áo trên vai cô xuống, hơi thở của thiếu niên ngày càng nhanh. Anh chính xác là muốn dùng sự thân mật nhất cùng cô để kiềm chế lại cái ý muốn phá hủy cả thế giới.



Cho đến khi cả thân trên của Trác Mộng Nhan lõα ɭồ, một tay anh không ngừng xoa bóp khuôn ngực đã trưởng thành hơn, môi chưa từng rời khỏi miệng cô.

Cuối cùng Trác Mộng Nhan cũng không nhịn được nữa, cô nhân cơ hội anh hơi hé miệng để lấy hay, nâng tay tát vào má trái của anh: “Lôi Kình, tỉnh lại cho em.”

Lôi Kình sững sờ như bị điểm huyệt, đoạn anh gầm lên rồi quỳ sụp xuống, đầu gục vào đùi cô, anh nghiến răng khàn giọng: “A Nhan, xong rồi.”

Cái gì gọi là ‘xong rồi’?

Trác Mộng Nhan chỉnh sửa lại váy, cô ôm khuôn mặt anh nâng lên, lúc này cô mới hoảng hốt, anh khóc, anh khóc một cách tức nghẹn như bị dồn vào đường cùng, không có khả năng phản kháng.

Trái tim cô đập thình thích, cô cúi đầu nhìn anh, thở hắt ra, run sợ hỏi: “A Kình… có chuyện gì?”

Thiếu niên chửi “khốn kiếp” một tiếng rồi ôm chặt cô vào ngực: “Giấy báo nhập học của anh…anh…” Lôi Kình cắn chặt môi đến chảy máu, anh siết cô mạnh như thể muốn nhập cô vào thân xác mình: “Giấy báo… là đại học T thành phố M.”

Trác Mộng Nhan ngừng thở, cô há miệng muốn nói nhưng cô không sao hét lên bất cứ chữ nào, tức giận, căm phẫn cùng đau khổ. Và rồi cô khóc òa lên, bao nhiêu nỗ lực của cả hai đều tan thành mây khói.

“Tại sao? Tại sao? A Kình…”

Lôi Kình thật sự muốn gϊếŧ người, anh cũng không biết là tại sao lại trở thành như thế này.

Cuối cùng là người nam đất bắc, cách nhau hơn cả ngàn cây số. Bốn năm, bốn năm xa nhau không phải là chuyện đơn giản.

Ôm cô vào phòng ngủ, tâm trạng đã xấu đến cực điểm nhưng Lôi Kình hiếm khi bình tĩnh lại nhanh như trường hợp này.

Để cô ngồi dạng chân trên người mình, lại lau nước mắt cho cô, cô gái nhỏ đã khóc đến sưng đỏ cả hai mắt rồi, mũi cũng đỏ bừng.

Trác Mộng Nhan mờ mịt phát hiện môi anh dính máu, cô nấc một tiếng duỗi ra bàn tay còn run rẩy lau đi vết máu đó.

“A Kình…”

Lôi Kình chỉ có thể dùng môi mỏng dỗ dành cô, dỗ khoảng 10 phút, không còn nghe tiếng khóc của cô nữa, anh mới gian nan nói: “Anh học lại một năm nhé?”



Vừa nghe phương pháp này, cô thẳng lưng, rồi lắc đầu lia lịa: “Không được, em không muốn anh chịu khổ thêm một năm.” Quan trọng là cô không dám chắc chắn liệu năm sau thành tích của Lôi Kình có tốt bằng năm nay không, cô không muốn anh lãng phí tương lai tiền đồ vì cả hai không thể học cùng một thành phố.

Lôi Kình nhắm nghiền mắt, nắm tay đập mạnh vào thành giường. “Mẹ nó, anh phải tìm ra nguyên nhân.”

Nói rồi, bàn tay được cô nâng lên xoa xoa, khớp ngón tay đều đỏ cả rồi. Cô gái nhỏ cúi đầu thổi thổi: “Đừng tự làm đau mình.” Anh đau, cô càng đau.

Thấy tầng nước lại quanh quẩn khắp tròng mắt người yêu, Lôi Kình xót thương đến muốn giật phăng các dây thần kinh trong não, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô dỗ dành. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, không thô lỗ như ở kệ giày nữa.

Anh nghiêng đầu tiếp tục hôn sâu hơn, cuốn chặt lấy đầu lưỡi, vẽ vời rồi lại mυ"ŧ mạnh.

Anh xốc người cô lên một chút. Vừa xoa ngực cô vừa hôn, anh muốn cô dễ chịu, muốn cô tạm thời quên đi chuyện không vui đó.

Đỡ cô nằm xuống giường, Lôi Kình cắn vành tai mềm mại, nghe tiếng rên của thiếu nữ, anh hôn dọc xuống đến rãnh ngực. Dừng lại, từ từ cởi váy cô ra, cả thân thể Trác Mộng Nhan chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ màu đen.

Lần đầu tiên, Lôi Kình đi quá giới hạn, ngón tay anh đi vào trong mép qυầи ɭóŧ, dừng lại, ánh mắt thâm trầm, mê man lại lẫn sự gợi cảm nhìn cô: “Được không bảo bối?”

Trác Mộng Nhan thở đứt quãng, cô nhìn ra được Lôi Kình đã động tình, cô cũng biết anh sẽ không dám đi đến bước cuối cùng kia, chỉ là… nơi bí mật cũng mẫn cảm nhất của con gái nếu để anh chạm vào, cô rất xấu hổ.

Anh thấy được cô do dự, thiếu niên nhắm mắt không ép cô nữa, chuẩn bị rút tay ra thì cổ tay bị cô giữ lại. Anh khó tin mở mắt ra đối diện với đôi con ngươi lo sợ cũng căng thẳng của cô, anh nghe cô nhỏ giọng: “Được ạ.” Nói rồi cô kéo gáy anh xuống, hai cánh môi lần nữa nhập vào làm một.

Lần đầu tiên trải qua cảm giác này, Lôi Kình suýt ngất, ngón tay ve vuốt nơi giữa hai chân cô, nó đã ướt đẫm, hơi thở của anh ngày càng nặng, tiểu đệ căng cứng.

Liếʍ môi, anh hôn nhẹ eo bụng bằng phẳng mịn màng, xuống dần, xuống dần và rốt cuộc anh cũng hôn đến nơi mà anh khát khao bao lâu nay.

Trác Mộng Nhan thét lên một tiếng: “A Kình… đừng…em… a…” Đầu lưỡi của thiếu niên làm cô “lêи đỉиɦ”.

Lôi Kình khó chịu đến điên, anh lập tức mặc váy cho cô lại mang cô vào phòng tắm.

“Xin lỗi, là anh không tốt.” Cô non nớt, mềm mại như vậy, anh lại mạnh bạo mà hành hạ cô đến khóc.

Đương nhiên Lôi Kình vẫn không thể nào thoát khỏi những phút giây “thăng thiên” kia, tuy bước cuối chưa làm nhưng như vậy đã mãn nguyện rồi. Cô thật sự rất ngọt, ngọt từ trong ra ngoài.