Trước lời nói của Nghiêm Nhất Phàm, Yến Thư ngẩn ra
Cô không ngờ anh có thể nói ra lời như vậy, nhận thấy đây không phải câu nói đùa, Yến Thư nghiêm túc nói với anh
" Sắp đến kỳ hạn một năm rồi. Anh đừng hòng giở trò. Tôi không…"
Anh giữ eo cô kéo cô về phía mình, dùng môi khóa chặt 2 cánh môi của cô.
Nghiêm Nhất Phàm không nói không rằng trực tiếp dùng sức đâm vào trong, một đường trơn tuột cắm đến mức sâu nhất.
Câu nói lập tức bật ra trong đầu Yến Thư, đau chết đi được!
“A!” Yến Thư kêu thành tiếng, nhưng anh vẫn mạnh bạo làm tiếp.
Nghiêm Nhất Phàm nghe cô cự tuyệt, lại nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng càng thêm bực tức, bàn tay anh giữ trên cổ cô, gằn giọng
" Muốn đi lắm sao? Được! Bây giờ tôi sẽ khiến cô mang thai con của tôi, nếu lúc đó cô còn muốn đi, thì tôi cũng sẽ không có ý kiến nữa "
" Anh…bỉ ổi "
Khuôn mặt anh tuấn của anh giờ phút này lại đang nhuốm màu phẫn nộ cực kì khủng khϊếp.
Yến Thư hơi thở ngắt quãng, cố gắng để mình bớt căng thẳng.
Nơi đó bị hạ thân của Nghiêm Nhất Phàm chen vào liền căng đầy, chỉ vừa mới bắt đầu mà cô đã sắp không chịu được rồi.
“ Tên khốn kiếp nhà anh…” Yến Thư cất tiếng chửi mắng
Nghiêm Nhất Phàm cười nhếch môi. Ánh mắt hắn nhìn đắm đuối vào hai cặp ngực đang nhấp nhô trước mặt
" Đêm nay cô đừng mong được ngủ "
Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Nhất Phàm chợt tăng nhanh tốc độ, phân thân thô to cắm vào rút ra liên tục
Tuy kích thước không tương đồng nhưng đau đớn kéo dài không lâu, thay vào đó cảm giác sung sướиɠ đang làm cô gần như phát điên
Mỗi lần anh nhấp vào đều khiến cô không kìm được mà la khóc thành tiếng.
Anh xé toạc chiếc váy trên người cô, giữ chặt tay Yến Thư trên đỉnh đầu, mạnh bạo, triền miên với cô.
Cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến liên tục khiến Yến Thư nức nở
" Đừng mà…anh chậ…m một chút "
Cả người anh nóng rực như lửa đốt. Cô che miệng mình, nức nở khóc dưới thân anh
Anh kéo tay cô ra, hôn môi cô xong lại hôn dần xuống cổ, cuối cùng cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, dùng lực khiến Yến Thư nhăn mày đau đớn
Bên dưới vẫn không ngừng luân động, Yến Thư bị đâm sâu đến nỗi các ngón chân co quắp lại.
Ngoài trời mưa sấp chớp vang dội nhưng vẫn không lấn át nổi tiếng nức nở hòa lẫn cùng tiếng rêи ɾỉ, ân ái của một đôi nam nữ
Nghiêm Nhất Phàm bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc khàn khàn từ cổ họng
Sau đó bóp mông cô, Yến Thư biết anh sắp đến cao trào liền nhanh giọng cảnh cáo
" Anh dám bắn bên trong tôi sẽ hận anh suốt đời…"
Người đàn ông đang không ngừng ra vào mãnh liệt, lời nói đó của Yến Thư đối với anh cũng có chút uy hϊếp
Nhưng anh không thể chống lại ham muốn đang gào thét trong cơ thể.
Anh nhìn xuống cơ thể mềm mại dưới thân, cảm thấy có chút thương tiếc, dù sao thì vợ anh vẫn chỉ là một cô bé 19 tuổi
Nếu một mực ép cô mang thai e rằng cô sẽ thật sự dùng cả đời để hận anh
Nghiêm Nhất Phàm hết sức kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, cố gắng rút vật nam tính ra khỏi người cô
Nhưng khi vừa rút ra được một nửa, anh lại luyến tiếc cảm giác ấm áp chật khít đang bao bọc dưới hạ thân anh
Cảm giác bên trong khiến anh sảng khoái đến mức thắt lưng run lên
Cơ thể không khống chế được mà vô thức đâm vào lại giải phóng tất cả vào trong cơ thể cô
Cô không nhịn được khóc lên thành tiếng, liên tục vùng vẫy
" Đồ lừa đảo…Tên đáng ghét. Anh nói chưa tới một năm sẽ cho tôi đi mà… Anh nói dối! "
Thấy cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện rời đi, anh cũng không còn thương xót nữa
Cố tình không rút vật nam tính ra, tất cả tinh hoa của anh đều bị ép lại bên trong tiểu huy*t của cô.
Yến Thư nhìn ra được ý đồ của anh, cuống cuồng tránh né
Cánh tay dùng hết sức lực đẩy người anh ra
" Tránh ra đi, tôi thật sự không muốn có thai đâu "
Anh nhăn mặt:
“Đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ dừng lại và tha cho em, nếu ngoan ngoãn phối hợp tôi sẽ nhẹ nhàng”
Vốn tưởng anh chỉ muốn hành hạ cô một lúc rồi thôi, nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều lôi kéo cô đến mọi ngóc ngách trong phòng làm việc
Dùng sức ép buộc cô khuất phục
Đến khi bế Yến Thư về phòng.
Đặt cô trên giường anh lại cúi người hôn xuống, không ngừng mυ"ŧ cho đến khi cánh môi cô sưng đỏ anh mới buông tha mà di chuyển xuống cái cổ trắng ngần của cô.
Anh vẫn muốn làm tiếp
" Không được…tôi không được nữa rồi…á, bỏ tôi ra, bỏ ra…"
Yến Thư ngửa cổ ra thở hổn hển, tay bất lực cào mạnh vào vai anh.
Nhưng anh nhất quyết nằm ép chặt cô trên giường, bên dưới một chút cũng chưa từng chậm lại.
Cứ liên tiếp đâm sâu như vậy, có lúc cô tưởng bản thân ngất đi rồi, nhưng một lúc sau lại có ý thức trở lại
" Đừng làm nữa, sẽ rách mất…đi ra."
" Thư Thư… "
Tiếng thở dốc khàn khàn thấm màu dụ.c vọng của anh vang lên bên tai cô càng lúc càng lớn
Dường như anh đang đạt được kɧoáı ©ảʍ rất sung sướиɠ
Giọng nói của anh kết hợp với tên của cô là lời nói tâm tình ngọt ngào nhất
" Thư Thư "
Nghiêm Nhất Phàm liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Lúc đầu cô còn không hiểu anh đang muốn nói gì
Nhưng qua một lúc Yến Thư liền hiểu được đây là một cách ngâm nga khác của anh
Mỗi khi đạt được kɧoáı ©ảʍ, anh sẽ không kiềm chế được mà gọi tên cô
Không biết qua bao lâu, cuối cùng, người đàn ông đem thân mình đâm mạnh vào bên trong, ôm chặt lấy cô gái dưới thân, cả người thoáng run rẩy.
Nghiêm Nhất Phàm nắm lấy tay Yến Thư đan chặt các ngón tay vào với nhau.
Anh gầm nhẹ, thở dốc. Ở dưới lập tức có dòng chất lỏng ấm nóng chảy vọt vào bên trong, bên dưới càng thêm nhầy nhụa.
Lòng cô lại lạnh đi một chút.
Anh quả nhiên không hề coi trọng lời nói của cô. Nghĩ lại cũng thật nực cười, một người như Nghiêm Nhất Phàm còn phải sợ cô hận anh sao?
Trịnh Doãn nói đúng, cô quả thực là rất ngây thơ
Anh chưa rút ra khỏi bên dưới cô ngay, mà ghé sát xuống thân mật hôn lên má.
Cô nghiêng mặt tránh đi, không nói gì mắt nhắm nghiền lại vì mệt mỏi.
Nghiêm Nhất Phàm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Yến Thư, cuối cùng cũng không nói thêm gì mà rút khỏi người cô.
Yến Thư đến lúc ngủ vẫn bị anh kìm hãm ôm vào trong lòng. Cô mặc kệ, không còn sức mà phản kháng nữa