Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 33: Nhà Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi! (H nhẹ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yến Thư lập tức lắc đầu, từ chối. Đây là nơi nào chứ, toàn là độ hiệu xa xỉ còn có thể không đẹp sao, một hàng quần áo màu tương tự nhau, nhưng lại có gần 20 kiểu dáng, cái nào cũng bắt mắt, chỉ là giá của nó quá đắc, Yến Thư ngay cả chạm vào cũng không dám mạnh tay

" Không ạ! Con thấy bộ nào cũng đẹp "

Yến Thư nói hoàn toàn là lời thật lòng, không hề có ý muốn nịnh bợ

" Thật sao? " Châu Lam tươi cười nhìn Yến Thư hỏi

Yến Thư chưa kịp trả lời, đã thấy bà xoay lưng vui vẻ nhìn về phía nhân viên

" Gói hết chỗ này vào đi! "

" Vâng ạ! "

Giọng chị nhân viên vang lên giống như được lập trình sẵn, không để lọt qua một câu từ chối nào

Yến Thư hoảng hốt, liên tục lắc đầu, xua tay

" Không! Không! Không cần phải như vậy đâu ạ "

Không đợi Yến Thư nói thêm, cả 2 nhân viên đã bắt đầu đi gói hàng. Thấy Yến Thư cả kinh, Châu Lam dịu dàng nắm tay cô nhẹ giọng

" Sau này còn phải đi thăm hỏi khắp nơi, số đồ này rồi cũng sẽ có lúc cần tới "

Châu Lam tâm trạng cực kỳ hứng khởi, trong mắt lại càng cảm thấy yêu thương đứa con dâu này, chính là càng nhìn càng vừa mắt, cứ vậy cái gì cũng mua cho cô, còn lo không đủ…

TruyenHD

Yến Thư gương mặt ngại ngùng nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. Cứ như vậy, mỗi một cửa hàng Yến Thư đi qua đều cứ như bị càn quét

Trên tay vệ sĩ đi sau, mang theo nào là quần áo, giày, túi xách, mĩ phẩm…Còn chưa kể đến một loạt các thứ khác đã được nhân viên trong cửa hàng đưa ra xe. Yến Thư vốn không quen với cuộc sống sa hoa của nhà họ Nghiêm, nên chung quy vẫn là chưa hoà nhập được. Yến Thư đi khắp mọi ngóc ngách trong trung tâm thương mại, bây giờ đã cảm thấy có chút mệt mỏi, chưa bao giờ cô được trải nghiệm cảm giác mua đồ không cần nhìn giá như vậy. Yến Thư không dám nhận những món đắc tiền, nhưng dù có nói như nào thì mẹ chồng vẫn ép cô nhận cho bằng được.

Tiêu tốn gần 3 giờ đồng hồ ở khu mua sắm, cũng đã đến trưa, tuy được đi ra ngoài Yến Thư rất vui vẻ, nhưng hiện tại đã không còn sức nữa, thấy người bên cạnh vẫn còn muốn đi tiếp, Yến Thư vẻ mặt đầy mệt mỏi thương lượng với Châu Lam

" Mẹ à, con không đi nổi nữa, chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé "

Châu Lam nở nụ cười nhìn cô con dâu bé bỏng

" Được! nghỉ một lát mẹ sẽ dẫn con đi ăn"

Yến Thư nhu thuận gật đầu đồng ý khiến cho Châu Lam rất hài lòng.

Sau khi trải qua gần hết một ngày ăn uống, vui chơi cùng với nhau, mẹ chồng nàng dâu liền trở nên thân thiết như hai chị em, không khí nói chuyện đã trở nên vô cùng thoải mái tự nhiên.

Trời bên ngoài đã sụp tối tài xế lái xe đang trên đường đưa Yến Thư và Châu Lam trở về nhà, trong xe 2 người không ngừng trò chuyện rơm rả. Yến Thư đang vui vẻ cười tít mắt, thì điện thoại bỗng reo lên, thông báo có tin nhắn, Yến Thư nhìn đến tên người gửi thì liền cảm thấy lạnh sống lưng, lần này chết chắc rồi…

[ Tối rồi còn đang ở đâu? ]

Chỉ là một tin nhắn không có thanh điệu, nhưng vì là của Nghiêm Nhất Phàm gửi đến, nên vẫn có tác dụng mang đến một cảm giác bức bối ngộp thở. Không cần chính tai nghe thấy Yến Thư cũng hiểu được giọng điệu này của anh chính là đang tức giận

[ Về ngay đây, sắp tới rồi ]

Châu Lam nhìn thoáng qua biểu cảm của Yến Thư liền hiểu sự tình

" Sao vậy? Là Nhất Phàm đang trách con à? "

" Không có đâu mẹ, chỉ là tối rồi nên anh ấy muốn bảo con về "

Cũng không thể nói thật cho mẹ biết, nếu còn chậm trễ không về, lửa giận của Nghiêm Nhất Phàm sẽ thiêu rụi cô mất.

Tài xế lái xe vào trong khuôn viên Nghiêm Thành, Yến Thư khẩn trương muốn xuống xe, nhưng lại thấy người bên cạnh vẫn ngồi im bất động

" Chúng ta mau vào thôi mẹ "

Châu Lam khi trên xe đã nhận được cuộc gọi khẩn cấp, dù không muốn nhưng vẫn phải luyến tiếc chia tay Yến Thư ở đây

" Thư Thư à, mẹ có chuyện gấp cần về nhà chính ngay bây giờ, sáng mai sẽ lại đến chơi với con được không "

Yến Thư vẫn luôn cho rằng bây giờ mình đã có chỗ dựa, nghĩ mãi cũng không nghĩ đến tình cảnh này, một mình cô làm sao dám đối mặt với tên khát máu trong nhà chứ, nhưng ngoài thoả hiệp cũng không biết phải làm sao

" Vâng ah! thế con vào đây, mẹ về nhà an toàn nhé"

Cô hồi hợp đứng một chỗ nhìn chiếc xe mất hút vào màn đêm mới chậm rãi xoay người bước vào nhà. Mở cửa lớn ở phòng khách, Nghiêm Nhất Phàm một thân tây trang ngồi trên sofa xoay lưng với Yến Thư, khiến cô không thấy được biểu cảm. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn

" Mẹ đâu? "

Yến Thư đi đến trước mặt Nghiêm Nhất Phàm, cách một khoảng xa nghe thấy anh hỏi thì nhỏ giọng trả lời

" Có chuyện gấp nên phải về rồi! Tôi hơi mệt xin phép lên phòng trước"

" Đứng đó "

Đúng lúc Yến Thư xoay lưng sắp bước đi, Nghiêm Nhất Phàm đột ngột lên tiếng cản lại.

" Lại đây "

Người đàn ông trước mắt vỗ vỗ tay trên đùi, muốn bảo cô đến gần. Nhìn gương mặt lạnh lùng pha chút âm trầm, nguy hiểm, Yến Thư có phần cảnh giác. Dò xét hỏi

" Có chuyện gì? anh cứ nói đi "

Lông mày Nghiêm Nhất Phàm chợt chau lại. Giọng nói tỏa ra ngữ khí lạnh buốt mang theo bao phần bực bội gằn giọng nói

" Tôi nói em lại đây! "

Yến Thư giữ bình tĩnh, lấy hết can đảm chậm rãi bước đến. Vừa lúc bàn tay cứng rắn của Nghiêm Nhất Phàm vươn tới, kéo mạnh Yến Thư vào lòng

Hai mắt Yến Thư trợn tròn, gương mặt lập tức đỏ bừng, cánh tay cố đẩy anh ra nhưng bất thành. Đây là phòng khách nếu lỡ để người khác nhìn thấy thì cô biết giấu mặt vào đâu đây. Yến Thư cố hít thật sâu, trầm giọng

" Buông ra đi để người khác nhìn thấy thì không hay đâu "

Nghe Yến Thư chất vấn, Nghiêm Nhất Phàm vẫn coi như không có chuyện gì thản nhiên đáp

" Làm sao? nhà của tôi, em cũng là của tôi, ai dám ý kiến? em nói xem thỉnh thoảng chúng ta đổi không gian chơi đùa một chút, có phải sẽ rất kí©h thí©ɧ không"

" Anh…"

Dứt lời, không để Yến Thư nói hết câu, Nghiêm Nhất Phàm đã hống hách một tay giữ chặt eo, một tay còn lại giữ sau gáy, sau đó áp môi lên miệng Yến Thư, cưỡng chế hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu lần mò vào sâu trong khoang miệng, tìm kiếm chiếc lưỡi ẩm ướt của người đối diện

Yến Thư chống cự yếu ớt chỉ có thể đấm liên tục trước ngực Nghiêm Nhất Phàm để phản kháng. Tuy nhiên, anh tựa hồ như có sức mạnh khổng lồ, cứ quấn chặt cơ thể cô trong lòng không muốn buông. Anh vừa hôn vừa say mê vuốt ve từ eo lên đến vai Yến Thư, bàn tay thuận thế kéo một bên dây áo trễ xuống, một bên ngực căng tròn của Yến Thư nửa kín nửa hở lộ ra bên ngoài, Nghiêm Nhất Phàm không nhịn được kéo hẳn áo bra lên cao, gục đầu xuống ngực cô, há miệng ngoạm chặt lấy bầu ngực xinh đẹp

Yến Thư hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, lo sợ có người nhìn thấy, chỉ biết lực đẩy vai anh ra

" Đừng mà…đau quá "

Bàn tay của anh di chuyển xuống dưới, luồng vào trong váy cách 1 lớp vải cảm nhận sự mê hoặc của thiếu nữ. Yến Thư khép chân muốn né tránh, bàn tay thành công chặn đứng hành động càn quấy bên dưới của anh, Nghiêm Nhất Phàm sau đó lại gục đầu lên cổ cô khó khăn thở dốc

" Em né tránh cái gì? Tôi còn chưa thật sự phạt em tội tự ý ra ngoài "

Yến Thư bắt đầu muốn nức nở, cật lực lắc đầu

" Tôi đâu có tự ý, là mẹ anh bảo tôi đi cùng "

Nghiêm Nhất Phàm đưa lưỡi li*m nhẹ qua cổ, lại hôn lên xương quai xanh gợi cảm, doạ Yến Thư rụt người lui về sau. Nghĩ tới đối với ai cô cũng nhiệt tình hoà nhã, chỉ bài xích với mỗi chồng mình, cảm giác bực bội lại càng thêm to lớn, ánh mắt không giấu nổi sự tức giận

" Còn né tránh một lần nữa, tôi sẽ thật sự không nhịn được mà ’ làm ’ em ở đây! "
« Chương TrướcChương Tiếp »