Chương 22: Cô Con Gái Nhỏ Biếng Ăn

Cảm giác Mạc Lâm là người tốt, lại còn là một người từ tốn, dịu dàng, Yến Thư rất có thiện cảm với anh, giọng nói vui vẻ cất lời

" Còn chưa giới thiệu, em là Lâm Yến Thư, sau này anh cứ gọi là Yến Thư được rồi "

Mạc Lâm gật đầu, Yến Thư hiện tại cảm thấy cứ như mình đã tìm được một người bạn mới ở nơi này, nụ cười trên môi cũng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Quản gia cầm áo khoát trên tay từ bên ngoài nhìn vào, thấy Yến Thư vui vẻ như vậy thì cũng không nghĩ nhiều xoay lưng bước vào nhà.

Mạc Lâm dẫn Yến Thư đi đến cuối lối mòn trong vườn, phía trước là một nhà kính trồng đầy các loài hoa, màu sắc sặc sỡ xen lẫn đủ các màu khác nhau. Chính giữa ngôi nhà đặt một cái bàn trà nhỏ, phong cảnh yên bình xung quanh thêm sự xuất hiện của ngôi nhà đầy đủ màu sắc này, khiến Yến Thư cảm giác như mình vừa được bước vào một thế giới thần tiên nào đó, không phải ở trong địa ngục do Nghiêm Nhất Phàm làm chủ nữa. Tâm trạng Yến Thư khi ở cùng Mạc Lâm cũng trở nên phấn khởi hơn rất nhiều

Yến Thư đi vào quan sát một chút, lại dừng lại ở một góc trong nhà kính hỏi

" Mạc Lâm, loài hoa này đẹp quá em chưa từng thấy bao giờ, anh có biết đây là giống hoa gì không? "

" Đây là hoa trà camellia " Mạc Lâm theo sát sau lưng cô, nhẹ nhàng trả lời

Yến Thư nhìn bông hoa xinh đẹp không nhịn được cúi đầu ngửi bông hoa, một hương thơm dễ chịu truyền vào trong mũi cô. Hoa trà có hương thơm nhẹ nhàng, tinh khôi chứ không nồng nàn như hoa hồng. Thế nhưng, mùi hương của nó vẫn đủ làm ta say mê và thổn thức.Yến Thư hít sâu một hơi cảm thán

" Waaa thơm thật đó, bông hoa xinh đẹp này có ý nghĩa là gì thế " Yến Thư bâng quơ hỏi một câu

" Thật sự muốn biết sao? " Mạc Lâm cố ý muốn trêu chọc cô một chút

" Đương nhiên rồi " Yến Thư vẻ mặt mong chờ nhìn Mạc Lâm

" Không tin sao? Thế anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé "

Yến Thư chớp chớp mắt gật đầu mong chờ

" Em xem đi, những nụ hoa hồng ngoài kia xinh đẹp như vậy, e ấp dưới ánh mặt trời rực rỡ biết bao, nếu chúng được nở rộ thì càng trở nên lộng lẫy, tràn đầy sức sống "

" Còn phải nói sao? anh muốn sớm nhìn thấy hoa nở à, em thấy không chừng ngày mai chúng đã nở cả rồi "

" Đương nhiên là anh muốn nhìn thấy hoa nở. Nhưng nụ hoa ấy, tuy xinh đẹp lại mỏng manh yếu đuối, không hề có một chút sức kháng cự nào, ngày ngày tự nhấn mình trong đau khổ, bất lực chứng kiến cơn giông ập tới, dù vậy thì lúc đó cũng chỉ có thể tùy ý chịu đựng sự giày vò đến khi xơ xác, nụ hoa chưa kịp nở nhưng sau cơn mưa cũng chỉ biết phó mặc cho số phận, chờ đợi sự khô héo, em có hiểu không?"

Mạc Lâm ánh mắt nghiêm túc nhìn Yến Thư

Lâm Yến Thư nghe anh nói đến ngây người, mặt không có biểu cảm nhìn anh suy nghĩ đâm chiêu, Mạc Lâm gọi cô cũng không nghe thấy, không biết cô có nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh hay không. Đến cuối cùng Mạc Lâm nhếch môi, tay chạm nhẹ lên mũi cô, Yến Thư mới hoàn hồn trở lại

Mạc Lâm không thu lại ý cười trên môi, hào hứng trêu chọc

" Nhìn em như vậy chắc chắn câu chuyện này đã quá sức với em rồi, không hiểu cũng đừng quá cố gắng "

Mạc Lâm trêu đùa ý muốn chê Yến Thư ngốc nghếch

" Mạc Lâm anh là đang chê em ngốc? " Yến Thư ánh mắt ngờ vực

Mạc Lâm một lần nữa tiến gần đến đối diện với mặt cô, nghiêm túc mĩm cười, giọng nói dứt khoát

" Còn không phải sao? "

" Mạc Lâm, anh mới là đồ ngốc " Yến Thư bị chọc đến đỏ mặt, giọng nói giận dỗi

Mạc Lâm ý cười nồng đậm, mê luyến sự đáng yêu này

Hai người nói chuyện rất ăn ý, tuy quen biết không lâu nhưng lại phát hiện 2 người hoàn toàn hoà hợp, không khí nói chuyện không có chút gượng gạo. Gặp nhau từ lúc ánh nắng buổi sáng vừa hé, đến khi buổi chiều tắt nắng vẫn cảm thấy không chút nhàm chán.

Quản gia Lưu trong nhà đợi Yến Thư đến qua cả giờ ăn trưa vẫn không chờ được cô quay lại, liền đi theo lối mòn đến nhà kính dứt khoát cắt ngang cuộc trò chuyện của đôi bạn trẻ này

" Được rồi được rồi, Yến Thư à, bây giờ đã trễ rồi phải nhanh chóng vào nhà ăn cơm thôi, một lát lại ra chơi tiếp có được không "

Quản gia Lưu chẳng khác gì một người mẹ đang cố gắng dỗ dành đứa con gái nhỏ ham chơi của mình. Ánh mắt nhìn Yến Thư nói xong lại nhìn đến Mạc Lâm

" Còn cháu nữa, Mạc Lâm à, cháu không biết đói sao, đừng ở đây nữa, mau vào ăn cơm thôi "

Mạc Lâm nhìn Yến Thư ý xinh đẹp trước mắt, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ, đứng lên nói

" Dì cứ dẫn cô chủ vào ăn cơm đi, cháu còn có việc, cháu đi trước đây "

Nói rồi không đợi cô phản ứng đã xoay người rời đi, Yến Thư có chút không nỡ nhìn theo bóng lưng anh, hiếm lắm mới tìm được một người bầu bạn vừa có khiếu hài hước lại hoà nhã như vậy, Yến Thư mong muốn ngày nào cũng sẽ được nói chuyện với anh, đang trong mạch suy nghĩ thì giọng nói từ tốn của quản gia lại vang lên

" Cháu còn ngây đó làm gì? Mạc Lâm đi công việc xong sẽ quay lại ngay thôi, không chừng sau khi cháu ăn cơm xong, một lúc sau đã nhìn thấy người trở về rồi "

" Nhưng mà bây giờ cháu không muốn ăn " Yến Thư né tránh quản gia trả lời

Người mẹ già không bỏ cuộc tiếp tục hành trình, kiên trì dụ dỗ cô con gái nhỏ biếng ăn của mình, sau một lúc Yến Thư bất lực đầu hàng, cuối cùng cũng đồng ý thoả hiệp đi theo quản gia vào nhà, ngoan ngoãn ngồi một góc ăn cơm