Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 10: Giao dịch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh ép cô lăn lộn trên giường, hoàn toàn không biết mệt là gì, đến khi cô tỉnh dậy đã là chuyện của 3 tiếng sau, lúc cô bất tĩnh anh đã giúp cô tắm rửa, trên người cô bây giờ là chiếc áo choàng tắm trắng tinh. Nghe bước chân truyền tới từ sau lưng, cô nắm chăng che kín đầu, không muốn nhìn thấy anh. Nghiêm Nhất Phàm một thân tây trang tươm tất, chỉnh tề đứng trước mặt cô

" Tỉnh rồi, thì mau ngồi dậy đi, đừng có ăn vạ ở đây "

Lâm Yến Thư nghe anh nói, tức giận lập tức bật dậy, dùng ánh mắt quật cường nhìn anh, giọng nói không chịu yếu thế

" Anh nghĩ tôi muốn ở cùng một chỗ với anh lắm sao? Bây giờ tôi lập tức đi "

Nói rồi Yến Thư cố gắng nhịn đau, bước đi khẩn trương ra cửa, nhưng vừa đi được vài bước, từ sau lưng đã bị anh ôm trọn vào lòng, đầu anh gục xuống trên cổ cô, một mùi hương ngọt ngào lan tràn trong mũi, dễ dàng làm người ta bị mê hoặc

" Ai cho em đi chứ? tôi chỉ là muốn em rời khỏi giường một chút "

" Đồ xấu xa này, mau buông tôi ra, anh lại muốn làm cái gì? "

Yến Thư mất bình tĩnh vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm của anh

Ý định ban đầu của Nghiêm Nhất Phàm, chỉ là muốn trừng phạt cô một chút, rồi sẽ để cô đi, nhưng ai mà ngờ được cớ sự lại ra thế này chứ, bây giờ anh lại không muốn để Yến Thư đi nữa, muốn giữ cô ở lại ngày ngày triền miên đến khi nào chán mới thôi, cứ coi như là đang trả thù cô vậy.

Nghe Yến Thư nói, Nghiêm Nhất Phàm xoay người cô lại đối mặt với ánh mắt sắc bén lại mang ý cười của anh

" Thứ tôi muốn thì nhiều lắm, chỉ sợ em không đáp ứng nổi "

Lâm Yến Thư, uất ức ánh mắt lại không kìm chế được mà ngấn nước, dùng sức đẩy Nghiêm Nhất Phàm ra xa, lại nhìn anh đầy khinh bỉ

" Nếu không muốn ngày mai hình ảnh phóng túng này của em bị lan truyền, thì bây giờ, ngay lập tức thay đồ. Chúng ta đăng kí kết hôn"

" Anh yêu tôi sao? chắc chắn không phải như vậy. Tôi cũng không yêu anh, kết hôn thì có ý nghĩa gì chứ "

" Nói khó nghe thì đó chỉ là một cuộc giao dịch, em giúp tôi thoát khỏi sự thúc ép của gia tộc, tôi sẽ coi như là em đang lấy công chuộc tội, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ có lúc tôi tha cho em"

" Đợi tới khi anh tha cho tôi, tôi còn có cơ hội làm lại cuộc đời sao "

" Em không cần lo lắng, tôi ban đầu chỉ là có chút hứng thú nên mới cố tình giữ em lại, thời gian không quá một năm có lẽ tôi đã chán ngấy em rồi "

Thật nực cười, Lâm Yến Thư trong lòng tự giễu, cuộc đời cô là một vở kịch hài sao, thăng trầm không lúc nào bình yên, hết chuyện này lại đến chuyện khác. Chỉ vì cô bất hạnh ba mẹ mất sớm, cuộc sống có chút khó khăn thì liền có thể để người người chà đạp uy hϊếp như vậy. Chẳng phải cô luôn nỗ lực để thay đổi rồi sao, nhưng dù thế nào thì phía trước vẫn là đường cùng, ông trời xin đừng quá bất công như vậy, giọng nói thiếu kiên nhẫn của người đàn ông vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Yến Thư

" Còn ngây ra đó làm gì? nếu để tôi đổi ý thì mọi thứ sẽ không còn đơn giản như vậy "

" Được, mong anh nói lời nhất định phải giữ lấy lời, qua một năm sau chúng ta sẽ không còn quan hệ"

Nghiêm Nhất Phàm nghe cô nói liền tỏ ra không vui, chưa gì đã muốn cắt đứt quan hệ, anh khiến cô chán ghét như vậy sao, bàn tay anh hướng về phía sắp quần áo đã được chuẩn bị trên ghế sofa

" Đã không còn sớm nữa, mau chuẩn bị đi, chiều nay còn có cuộc họp "

Yến Thư nghe theo anh, bước vào phòng tắm, khoá trái cửa. Đứng trước gương nhìn thân thể xơ xác, đầy dấu hôn xanh đỏ chối mắt của Nghiêm Nhất Phàm để lại, cô càng cảm thấy chán ghét

Không dùng nước nóng, Yến Thư đứng trong bồn tắm lớn, đề nước lạnh xối thẳng vào người, đến mắt cũng không thể mở ra được. Hai tay ôm lấy thân thể, tủi thân bật khóc

——————

Sau một hồi, Yến Thư xuất hiện xinh đẹp chỉnh chu trong xe Nghiêm Nhất Phàm, do đăng kí kết hôn phải cần có các giấy tờ của người thân liên quan, nên Nghiêm Nhất Phàm tự mình lái xe đưa cô về nhà của Trương Huệ, trên xe Nghiêm Nhất Phàm tham dự cuộc họp qua tai nghe, Yến Thư thì thất thần chỉ biết nhìn ra cửa sổ

Một lúc sau, chiếc xe Bugatti La Voatio màu đen sang trọng đậu trước một làng quê hẻo lánh, thật có chút không thích hợp, cô cởi dây an toàn chuẩn bị một mình bước vào nhà, do con đường vào nhà cô rất hẹp, chiếc xe này không thể qua được

" Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay "

" Khoan đã...tôi đi với em " Vừa nói anh vừa cởi tai nghe, chuẩn bị tháo dây an toàn thì bị cô ngăn lại

" Không cần đâu, tôi không muốn mọi người nhìn thấy anh lại tò mò " Chính xác là không muốn một thân tây trang sang trọng của anh, sẽ làm ô uế khung cảnh giản dị, yên bình của làng quê này

Nói rồi cô bỏ đi ngay, để lại Nghiêm Nhất Phàm đang tự suy ngẫm một mình, tự luyến hiểu sai ý của cô

" Người ta nhìn thì nhìn em ghen cái gì chứ "

Thật không nhận ra suy nghĩ của một người đàn ông trưởng thành như Nghiêm Nhất Phàm, lại có thể ấu trĩ như vậy

Lâm Yến Thư đi hết con đường nhỏ quen thuộc, từ xa đã thấy Dương Minh đang vác một thùng hàng to chuyển lên xe vận tải, cô ngạc nhiên chạy đến bên cạnh anh

" Dương Minh...sao anh lại ở đây "

Chẳng phải lúc này, anh đang bất tĩnh nằm trong bệnh viện sao?

Thấy cô em gái nhỏ trở về, Dương Minh liền bỏ đồ xuống, tiến đến ôm cô vào lòng, vui vẻ chào đón

" Yến Thư, em về lúc nào thế, sao không báo trước, hành lí của em đâu"

Chuyện gì thế này?

" Dương Minh anh khoẻ lại khi nào thế? sao dì lại chẳng báo với em "

Dương Minh nhìn cô khó hiểu..

" Anh vẫn luôn rất khoẻ mạnh, có chuyện gì đâu chứ "
« Chương TrướcChương Tiếp »