Chương 39: Con át chủ bài

Kiến Hoa vừa điều khiển tàu vừa nhìn sang Hân Di đang chăm sóc vết thương cho lão Hồ, có lẽ vết thương khá sâu, máu chảy thấm ướt cả ngực trước của Hồ Ca, môi anh trắng bệch, hai mắt gần như nhắm chặt, hàng lông mày chạm vào nhau. Bỗng Đường Yên từ phía dưới lầu hớt hải chạy lên, cô không kịp thở đã nói một câu như sét đáng ngang tai, đập thủng màng nhĩ những người có mặt ở khoang tàu.

- Kiến Hoa! Em và Nhất Yến thấy có một chiếc trực thăng luôn bay theo đằng sau chúng ta từ rất lâu rồi. Anh xem xem thế nào!

Kiến Hoa buông vội buồng lái, anh chộp vội lấy ống nhòm, hướng về phía tay Đường Đường chỉ. Hàng lông mày của anh chưa đầy 3 giây sau đã cau chặt lại, ép chặt lớp da trên trán, ánh mắt anh sắc lẹm như dao cạo. Khi buông ống nhòm ra, đôi mắt của Kiến Hoa nhíu lại, miệng cười mỉa mai.

- Con át chủ bài đến rồi

Nói xong câu đó, Kiến Hoa quay sang vuốt nhẹ má Đường Đường, ánh mắt trìu mến, tay kia anh vén những cọng tóc mai trên trán cô rồi anh bất chợt ôm cô vào lòng.

- Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy hứa với an hem sẽ sống tốt!

- Anh sao vậy Kiến Hoa!

Đường Yên hoảng hốt đẩy người Kiến Hoa ra, hai tay bấu chặt vai anh, ánh mắt lo lắng tìm câu trả lời nơi người con trai kia nhưng vô ích, anh né tránh câu hỏi của cô, cất giọng lạnh lùng với Dennis và Hân Di.

- Hân Di, cô chăm sóc vết thương cho lão Hồ nhé, cậu ấy trông cậy cả vào cô. Dennis, hãy chắc chắn rằng anh trói người thanh niên kia thật chặt! Nhất Yến, Đường Đường, hai em đi lấy hai chiếc thuyền hơi và bơm căng nó lên, sẵn tiện gọi Diệc Phi và Mịch Mịch luôn. Mọi người nhanh lên đi!

------------

Lưu Khải Uy ngồi trên trực thăng, khó mà đoán được đằng sau lớp kính đen kia là đôi mắt đen láy, tay cuộn lại thành nắm đắm.

- Theo sát chiếc du thuyền, cho hai chiếc Cano bám chặt lấy đối phương, không cho chúng cơ hội phản kháng, tôi muốn xem những đứa quý tộc vô dụng đó sẽ làm gì để chống lại tôi.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên như một thứ âm thanh truyền từ địa ngục, Lưu Khải Uy không còn là một chàng trai với nụ cười tỏa nắng, nét mặt ngây thơ nữa rồi, bộ mặt đó chỉ có thể lừa mọi người thôi, đến lúc hắn ta nên sống thật với chính con người mình rồi. Có một số người chắn chắc sẽ nghĩ hắn sẽ đau khổ vì Lưu Khải Uy hắn có gì không bằng Lưu Diệc Phi đó mà hắn phải chấp nhận làm một thế thân, hắn không cam tâm. Nhưng người ta lại tuyệt nhiên không biết rằng con người hắn trước giờ sẽ tuyệt đối không vì một cô gái mà đánh đổi tất cả, sẽ không vì phụ nữ mà nhu nhược yếu mềm đánh mất cơ nghiệp. Thời buổi nào rồi, không phải là thời "một túp lều tranh hai trái tim vàng" nữa rồi, thời đại này mà không có tiền thì sẽ không có gì hết, kể cả tình yêu! Hắn đã từng nghĩ rằng hắn sẽ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì Dương Mịch nhưng rốt cuộc hắn đã lầm vì hắn chỉ có thể yêu bản thân mình mà thôi. Yêu Dương Mịch ban đầu là tình yêu chân chính thế mà chính cô lại biến hắn thành một bức bình phong hủy đi tình yêu của hắn với cô, cho nên bây giờ, yêu cô là cách duy nhất để tăng cường thế lực trong giới bất động sản của gia đình hắn ở Trung Quốc. Cô không nên oán hắn, càng không có tư cách hận hắn bởi vì chính cô đã tự biến mình thành con cờ trong tay hắn, rời xa vòng tay hắn và trở thành món quà mua bán trao đổi giữa ba cô và cha hắn.

---------------

Diệc Phi lướt đôi môi hoa anh đào của mình trên những đường cong hoàn mỹ của Mịch, những chỗ cô vừa lướt qua đều để lại những vết hôn đỏ, hai tay cô cũng không ngừng vuốt ve sống lưng và đôi gò bông căng mịn của người bên dưới. Mịch thì vẫn như cũ, cô nằm im, thụ động để người bên trên muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng khi mà đôi mắt của hai người đụng vào nhau, cô lại dùng vẻ mê hoặc và quyến rũ trong mắt của mình để khiêu khích người kia.

Hai tay cô quàng chặt cổ Diệc Phi, miệng không ngừng rên rỉ còn Diệc Phi thì đang mân mê, thỏa sức mút lấy cái cổ trắng nõn và chìm đắm trong hương thơm dìu dịu mà lại đầy mê hoặc.

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên! Mịch là người phản ứng đầu tiên, cô kéo mặt Diệc Phi lên đối diện mặt mình, đôi mắt nhíu lại, miệng bặm chặt ra hiệu cho người kia dừng lại. Nhưng ai đó lại vô cùng lưu manh hôn vào đôi môi của cô, mút lấy mút để và nuốt luôn những lời trách móc của Mịch vào trong cho đến khi Mịch đẩy được Diệc Phi ra, vẻ mặt giận dữ không kém phần xấu hổ.

- Em nói dừng lại mà, lỡ người bên ngoài nhìn thấy thì sao?

- Người ta thấy cũng tốt mà!

- Nhưng em xấu hổ! Vợ mình xấu hổ mà Phi cũng không để ý sao? - Mịch đánh yêu Diệc Phi

- Được rồi, được rồi, bà xã là nhất! - Diệc Phi bĩu môi

Hai người ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề, thấy Mịch mặc áo hở cổ Diệc Phi vội ngăn lại.

- Mặc áo sơ mi đi, mặc áo hở cổ sẽ thấy dấu hôn! - Diệc Phi vô tư chỉnh cổ áo.

Đến lúc này Mịch mới để ý trên cổ cô, tay cô và cả ngay ngực cũng đầy những vết hôn đỏ, cô đỏ mặt nhìn Diệc Phi.

- Ai bảo ai đó quá mạnh bạo làm chi! Hừ! - Mịch liếc xéo

- Lúc đó ai mà khống chế được, hơn nữa em quyến rũ thế kia mà, khi nãy còn khiêu khích người ta a. - Phi thanh minh

- Đều là lỗi do Phi! - Mịch bặm môi chỉ chỉ tay về phía Phi

- Thế em có chồng rồi, không phải nên chiều chồng sao?! - Diệc Phi chu chu môi

- Nhưng mà chồng em đã không những quá đáng mà còn vô lại, cầm thú, vô liêm sỉ. - Mịch vờ xem móng tay, vẻ mặt hết sức hồn nhiên

- Được rồi là lỗi của Phi hết, được chưa? - Diệc Phi đành phải xuống nước

- Chưa kể mỗi lần làm xong em đều phải quấn kín mít đi dự sự kiện!

- Cái gì? Có chồng thì chỉ để chồng coi thôi, em còn khoe cho người khác coi! - "Thùng giấm chua" bực mình

- Em cũng muốn người ta thấy mình quyến rũ chứ bộ.

- Em còn nói nữa Phi sẽ không mở cửa mà trực tiếp hành hạ em đó! - Diệc Phi bặm môi, chỉ tay về phía Mịch

- Nhưng em không có áo sơ mi! - Mịch đánh trống lảng

- Lấy trong vali của Phi mặc đi! - Diệc Phi chỉ chỉ về phía vali

- Hí hí, vợ mặc áo của chồng không biết chừng sẽ bảnh hơn chồng! - Mịch hí hửng đưa chiếc áo ra trước ngực, lắc qua lắc lại.

Diệc Phi mở cửa ra thì thấy Đường Yên mặt nặng mày nhẹ đang đứng trước cửa.

- Hai người làm gì mà lâu như nửa thế kỷ vậy!

- Có chuyện gì thế Đường Đường?!

- Lưu Khải Thiên, em của Lưu Khải Uy vừa đột nhập vào thuyền, làm bị thương lão Hồ, hiện giờ Hân Di đang chăm sóc lão Hồ còn Lưu Khải Uy đang theo sau chúng ta bằng trực thăng!

- Thế Lưu Khải Thiên giờ ở đâu? - Diệc Phi hơi bất ngờ

- Dennis đã trói hắn và cột hắn trước mũi thuyền rồi!

- Có thể Khải Uy sẽ tấn công du thuyền, mau chuẩn bị xuồng nhỏ đi!

- Kiến Hoa đã bảo Nhất Yến làm rồi, anh ấy bảo em lên đây gọi hai người ra chuẩn bị ứng phó.

- Được rồi! Em ra trước đi, Phi chuẩn bị một ít đồ, sẽ ra sau cùng Mịch.

Đợi Đường Yên khuất bóng, Diệc Phi mới đóng cửa phòng, Mịch nhìn cô lo lắng.

- Mục tiêu của Lưu Khải Uy có phải là em và Phi?!

- Không phải, đó chỉ là cái cớ, em nghĩ hắn ta đơn thuần vậy thôi sao, thứ hắn muốn còn hơn thế nữa. Cái hắn muốn là những người thừa kế như Phi, Kiến Hoa và Đường Yên phải cùng chết. Tiêu diệt mọi thế lực thù địch và đe dọa đến hắn là cách tốt nhất để công ty và cổ phiếu của hắn có thể đường đường chính chính tồn tại và phát triển mà không phải lo ngại! - Vẻ mặt Diệc Phi vô cùng nghiêm trong

- Hứa với em đừng xảy ra chuyện có được không? - Mịch ôm chặt lấy Diệc Phi từ phía sau, cô vùi mặt mình cổ người kia.

- Nếu có xảy ra chuyện, hứa với Phi là sẽ sống tốt, yêu một người khác, toàn tâm toàn ý lấy anh ta và sinh con, được không? - Diệc Phi gỡ tay Mịch ra, cô quay lại, mặt đối diện với Mịch.

- Nếu Phi chết, em thà cả đời này sẽ không xuất giá. - Đôi mắt Mịch rưng rưng

- Đừng vì Phi mà tự ràng buộc mình! - Phi lau đi những giọt sương trên mắt người yêu

- Vì sao?

- Vì Phi làm những chuyện như thế, không đáng!

Mịch trào nước mắt, cô ôm chầm lấy Diệc Phi, sau đó lần tìm môi Diệc Phi mà đặt vào đó một nụ hôn cháy bỏng, nồng nàn và mãnh liệt. Đó là lần đầu cô chủ động hôn môi Diệc Phi, hơn nữa lại là lúc hai người đứng ở bờ vực của sự nguy hiểm; trước đây Diệc Phi cũng nói với cô một câu như vậy. Cô biết Diệc Phi muốn cô chuẩn bị tâm lí trước nếu Diệc Phi xảy ra chuyện gì. Nhưng Diệc Phi lại không hiểu được, nếu cô ấy chết, cô đến yêu người khác cũng không thể chứ đừng nói đến việc lấy chồng và sinh con.

Diệc Phi hiểu Mịch yêu cô nhường nào, cô cũng thừa nhận mình tuy không nhớ những ký ức khi xưa của hai người nhưng tình cảm bây giờ của cô đối với Mịch là thật, quan tâm và không nỡ rời xa Mịch cũng là thật thậm chí không chừng còn mãnh liệt hơn trước đây. Vì thế, càng yêu Mịch, cô càng không để cô ấy phải tự tổn thương chính bản thân mình lần nữa, càng không thể ràng buộc cô ấy cả đời phải cô đơn vì mình!