Chương 7

Buổi sáng, ánh nắng mặt trời dìu dịu chiếu xuống tấm rèm nhung đỏ, Tuyết như nàng công chúa ngủ trong rừng nằm trên chiếc giường đắt giá mê man trong giấc mộng. Còn hắn cả đêm không hề ngủ cứ ngồi bên cạnh Tuyết chờ đợi trong mông lung…. Làn gió nhẹ cangd khiến cho hình ảnh của cả hắn và Tuyết hòa quyện vào nhau tựa như hoàng tử và công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích…

Bất chọt! Hàng mi đen dài mấp máy, hắn giật mình nắm lấy đôi tay Tuyết, ánh mắt yêu thương mong chờ, cuối cùng Tuyết cũng mở mắt ra nhìn hắn, cảm xúc cứ lần luotj hiện lên trong tâm trí nó, mới đàu là ngạc nhiên, mãi sau nó bất chợt òa khóc, ôm chầm lấy hắn, khóc oa oa lên như một đứa trẻ, hắn vỗ về nó, an ủi nó, hắn hiểu nỗi khổ tâm của Tuyết hiểu được trái tim Tuyết đang đau như thế nào, trong lòng không khỏi mà đau thương……

Tuyết khóc vỡ òa, nó có cảm giác mình như được giải thoát tựa như con chim tìm lại được sự tự do, những giọt nước mắt nóng hổi đầy thù hận ướt đẫm bờ vai hắn,…nó thật sự may mắn quá rồi, nó đã tát người ta hai cái, đã để người ta đứng mãi dưới cơn mưa, vậy mà người ta lại chính là ân nhân cứu mạng nó… nó nhận ra rằng mặc dù nó có một cuộc đời bất hạnh nhưng ít ra trên thế gian này vẫn còn có người thật sự quan tâm đến nó, điều đó khiến nó vô cùng cảm động,…..

Hôm ấy cả Tuyết và Phong đều nghỉ học, cả buổi sáng cũng chẳng nói gì với nhau,…. Nó cũng đã gọi điện cho mẹ là nó ngủ ở nhà bạn nên ở lại đây nó cũng không lo mẹ ở nhà lo lắng

ở nhà người ta mà không hiểu sao nó lại có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng thật sự thì nó có phải là người mà hắn quen biết hay không? Đó vẫn còn là một câu hỏi mà nó chưa thể giải thích…..

Mãi đến tận cuối buổi chiều nó mới giật giật tay áo hắn, thắc mắc hỏi một câu:

-Cậu cứu tôi có phải là vì câu đã từng quen biết tôi, phải không?

Đôi mắt hắn ánh lên nỗi buồn sâu thẳm khiến người ta nhìn vào phải thương tâm hắn dường như săp khóc, ngượng cười với nó:

- Em không cần phải quan tâm đâu, mà chắc em đói rồi ta đi ắn món ăn mà em thích nhé, súp khoai tây nha?

Hắn rõ ràng lảng tránh câu hỏi của nó, nhưng thôi nó vốn cũng không phải người tò mò nhiều chuyện, đành để chuyện này sau vậy, nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của hắn an tâm mà rời đi!

Cái cảm giác quen thuộc này là sao vậy nhỉ?!! Nó thật sự cảm thấy thoải mái đến lạ lùng, còn hắn nhận thấy được hành động đầy tính yêu thương của nó mà cười – nụ cười thỏa mãn mà từ rất lâu rồi hắn mới có.....

Ăn xong, Tuyết vì muốn báo ơn hắn mà nói:

-Cậu đã cứu tôi, vì thế tôi muốn trả ơn cho cậu!

-Em không cần phải làm như vậy đâu! Chúng ta là người một nhà mà. – hắn cười

-Nhưng dù thế nào đi chăng nữa Tôi nhất quyết sẽ không mắc nợ anh đâu….- nó ngang bướng mà cãi lại

Hắn bật cười, xem ra không cho con mèo nhỏ này công vc chắc nó sẽ mè nheo mk suốt mất, suy nghĩ một lát, hắn bảo:

-Hay cả hai mẹ con em đến đây làm vc cho anh coi như mấy tháng đầu tiên không tính là trả ơn anh còn sau này anh sẽ trả lương cho em , ngoài ra ở đây em cũng có một cuộc sống yên ổn, không phải lo cơm ăn áo mặc.

Xét cho cùng lời đề nghị của hắn cũng đúng, là một chủ ý tuyệt vời,…. Tất nhiên nó đồng ý ngay….

Vài ngày sau đó, Tuyết cùng bà lan( mẹ) dọn đến ở biệt thự tây kỳ ( biệt thự của hắn)….

Nó được quản gia phân cho công vc quét dọn vài phòng trên gác còn mẹ nó chỉ là phụ bếp – công vc khá nhàn nhã lại phù hợp vs tuổi của bà…. Nó thầm cảm ơn hắn, vị cứu tinh mà nó luôn chờ đợi…..

Tất nhiên nó vẫn được quyền đi học chỉ là không đi cùng hắn để tránh mọi người dễ sinh nghi, chỉ đi bằng xe buýt, hắn cũng là một con người hiểu chuyện nên cũng không nói gì……

*********Bước trên con đường ngập tràn hoa giấy, Tuyết lâu lắm rồi mới cảm nhận được vị ngọt của thiên nhiên hoa cỏ……thât sự vô cùng thoải mái,….. nó cảm thấy yêu đời hơn tin yêu hơn vào cuộc sống bởi Phong người con trai ấy đã đem đến niềm tin cho nó, giúp nó thay đổi cuộc đời….

Nó có biết rằng từ đây số phận của nó rồi sẽ ngày một thay đổi, ngày một gian nan .......( chương này không hay lắm nhưng vẫn viết)