Chương 11
Sau khi nghe hai bà thím kia bà tám đi khỏi thì anh cũng chợt nhớ ra là anh đã bỏ cô lại ở khúc đường trên kia.....Anh vẫn khuôn mặt thờ ơ ngắm trăng, đúng là không có tình người mà....Mặc dù nói là ngắm trăng nhưng mà sao cứ thấy hình ảnh cô hiện lên vậy ? Nào là thấy khuôn mặt cô cười, khuôn mặt hai mắt đỏ hoe lúc chảy máu tay, khuôn mặt cô chọc anh cười và tất nhiên càng nhìn càng thấy cô nhiều hơn....Anh nắm chặt lòng bàn tay lại, mắt không còn nhìn trăng sao nữa mà nhìn thẳng xuống đất, miệng thì cắn chặt môi......Ủa mà anh ta làm như vậy chi vậy ta ?
Sau đó anh mở cửa xe, ngồi vào vị trí buồng lái, phóng nhanh như bay về chỗ đã bỏ cô ở lại...Tay thì chạy xe, mắt thì tìm kiếm xung quanh, chân thì đạp mạnh thiệt xuống chỗ lái xe như kiểu trúc giận ấy.... Tại sao anh lại làm vậy ? Cô có quan trọng gì với anh đâu ? Cô chỉ là một osin, cô sống chết liên quan gì đến anh chứ ? Nhưng mà sau khi nghe hai bác bà tám nói chuyện thì anh bồn chồn không yên.....Sợ rằng cô sẽ khoé mắt đỏ hoe , sợ rằng nước mắt cô tuông , sợ rằng nụ cười toả nắng của cô sẽ không còn nữa....
Còn cô thì đang lết bộ một quảng đường dài lê thê. Cô rất mún trở về nhà nhưng lại sợ ông bà lo lắng, hỏi hang và biết được sự thật là cô đã nói dối ông bà.....Cô là côi nhi căn bản là ba mẹ đã bỏ cô từ nhỏ...Cô còn không nhìn thấy mặt mũi họ như thế nào sao mà nhận được lại gia đình kia chứ.....Chẳng qua do lỡ tay làm ướt điện thoại của người ta , cô biết ông bà bán mì đã đủ khổ rồi còn thêm quảng tiền sửa chữa điện thoại nữa thì làm sao mà được...Điện thoại đó cũng là loại mắc tiền, cho dù cả đời cô làm cũng không biết mua được nó chưa nữa..... Nhưng mà rất may lúc đó có anh.....Dương Thiên Hàn....Anh đã giúp cô trả tiền điện thoại nên cô nợ anh , cô sẽ làm osin để trả nợ cho anh bằng mọi giá.....Và không may hôm nay cô đã lỡ miệng nói những lời lẽ không tốt về Kì Kì em gái nuôi của anh, anh cũng thẳng thắng mà đá cô xuống đường như thế này đây.
Cô chỉ là osin mà có quyền gì lên tiếng chứ ? Cô với anh căng bản là hai thế giới trái ngược nhau, làm sao hiểu nhau chứ ? Cô làm sao sánh bằng Kì Kì em gái nuôi anh được chứ ? Cô chỉ là người thường, đối với cô chỉ cần có cơm ăn, áo mặc qua ngày là đủ rồi....Còn anh là đại gia ăn mặc sang trọng, dự những buổi tiệc của giới thượng lưu cao cấp, ăn những món ăn đắt tiền mà người thường như tôi muốn cũng chẳng được, anh làm sao hiểu được cái cảm giác đó chứ ? Còn Kì Kì em gái nuôi anh cũng vậy, khoát những bộ váy đắt tiền, lộng lẩy mà bằng số tiền cả đời người bình thường làm....Anh có quyền có thế, nói chuyện cũng không ai dám cãi lại, cũng giống như Kì Kì cởi đồ trước mặt anh cũng chẳng ai dám nói gì....Căn bản nếu nói ra anh có cho họ đường về nhà không bởi Kì Kì là em gái nuôi của anh, tôi còn bị anh đuổi thẳng xuống xe mà huống hồ gì người khác chắc có lẽ bị anh quýnh chết từ lâu rồi......
* Mấy hôm nay mình bận đi học thêm nên không viết thêm chap cho mấy bạn😞😞😞😞....Ở trường mình có cái đi ôn thi học sinh giỏi cho môn nào đó và mình đã chọn môn Văn😃😃😃...Môn mình yêu thích....😃😃😃😃Thế nhưng đời ai biết được trước điều gì, mình đi ôn môn Văn với đầy hứng thú nhưng khi về lại rất muốn bỏ cuộc...😭😭😭 Buồn lắm các bạn ạ....Huhu....Cứ bị chê hoài từ đầu giờ đến tận cuối giờ.... Dù mình học không có giỏi môn Văn thì cũng đừng chê mình hoài chứ😞😞😞😞.... Mình cũng biết buồn chứ bộ....Huhu.....😭😭😭😭 Miệng thì vẫn cười nhưng mình thật sự rất rất buồn.....Nên qua truyện này mình muốn các bạn góp ý những lỗi mình còn mắc phải để giúp mình thêm tiến bộ hơn nhé....😂😂😂
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương