Chương 10
Còn về phía anh thì sau khi cô xuống xe, anh lao như điên phóng nhanh như tên lửa chạy một mạch rồi ngừng lại....Tâm trạng rối bời.....Hai tập đập mạnh lên bàn lái, chân thì dẫm mạnh vào bàn đạp......Khuông mặt tức giận đến độ nghiến chặt răng lại -Mẹ kiếp...Cô nghĩ mình là ai mà dám nói Kì Kì như thế? Cô không đủ tư cách....-Anh cười đểuAnh tức giận thì làm được gì chứ cứ chửi người ta như điên trong xe như thằng tự kĩ, căng bản là cô bị đuổi xuống xe từ lâu nên có ai nghe anh lảm nhảm mình hoài anh đâu chứ..... .....Anh sau khi chửi cho hã giận thì lại mở cửa đi ra ngoài đường đứng hóng gió. Khuôn mặt anh lúc này hoàng tàn khác xa lúc nãy, có lẽ sau khi chửi tâm trạng đã tốt hơn.....Ngoài đường quả thật rất lạnh, căn bản đối với anh sống trong phòng máy lạnh, đi bar mát mẻ thì chẳng nhằm nhò gì cả.....
Gió cứ thổi, mang theo cái lạnh của trời đêm....Anh đứng ngoài đường dựa vào xe, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt anh nhìn lên bầu trời xa xăm kia, đôi môi đỏ mọng khép chặt...Lâu lâu lại có vài chiếc xe máy chạy ngang qua anh......Căn bản thì nơi cô sống chỉ là vùng gần giống quê, thưa thớt người đi lại, bầu không khí trong lành. Còn nơi anh sống là thành phố đông đút người đi qua lại, xe cộ tấp nập, bầu không khí cũng không trong lành, mát mẻ như ở dưới quê nên lâu lâu mới có xe chạy qua là chuyện đương nhiên.....Ta nói không biết anh ngắm trăng ngắm sao gì trên trời mà cứ nhìn miết chẳng thèm nhìn chỗ khác cũng mặc kệ người ta nhìn anh ra sao....-Cô Kim Tuyên.....Cô có nghe tin gì chưa ?-Tin gì hã cô Cao Lâm ?-Vậy là cô chưa biết rồi....Nể tình cô là hàng xóm thân cận tôi mới nói cho cô đấy nhé....
-Cô biết con bé Du Dương không ? Con bà Mị Mị ở xóm dưới mình á....-À...à...Con bé đó tôi biết, nó vừa ngoan lại vừa hiền...Nếu có thể tôi cho thằng Bạch Phi nhà tôi lấy nó rồi không chừng...-Vậy là bà chưa biết đó thôi.....Con bé đó tôi nghe nói nó bị người ta hϊếp nên bây giờ đầu óc điên loại, có lúc tỉnh lúc không....Lúc tỉnh thì nó kể chuyện nó bị hϊếp cho má nó nghe rồi khóc bù lu bù la...Còn lúc không tỉnh hễ cứ gặp ai là nó núp xuống dưới gầm giường, không chịu ăn chịu uống mà cứ la hét, tay thì ôm chặt hai chân run rẩy, miệng thì cứ lảm nhảm nói "Mấy người tránh xa tôi ra " hoài à.....Thiệt tội nghiệp cho con bé....Thiệt là người ta nói "Người tính không bằng Trời tính mà"...-Có thật không ?-Dĩ nhiên là thật rồi...Tôi còn qua nhà hỏi thăm, an ủi và động viên mẹ nó nữa mà.......Tội nghiệp nhà có mình nó là con gái còn lại bao nhiêu là con trai....Vì là con gái mà ai trong nhà cũng thương nó, luôn luôn quan tâm nó mong muốn nó hướng tới cái tốt....Ai dè bây giờ cái tốt đâu không thấy, thấy mất hết tương lai của con nhỏ......
-Tội nghiệp con bé thật....Tôi còn định sang hỏi cưới mà nghe xong thật là....Mà sao nó bị hϊếp vậy ? .....Tôi thấy con bé từ sáng đi làm rồi tối đều về nhà, mỗi lần về có mấy anh nó chở về...Lâu lâu còn ghé sang quán tôi mua "Cháo cua " cho mẹ nó nữa mà.....Sao lại có thể xảy ra chuyện đó được chứ?....-Tại bà không biết đó thôi....Chứ tôi nghe mẹ nó kể...Tối hôm đó do anh hai nó tăng ca, anh ba thì đang đi mua đồ cùng vợ cho đứa bé trong bụng, anh tư thì đang chở A Luân ( Con trai út, lớn Du Dương 3 tuổi ) đi ra bến xe để bắt xe lên Thượng Hải làm việc.....Cả nhà mấy anh đi hết rồi chỉ còn lại mình mẹ nó nên đành gọi điện kêu nó chịu khó đón xe về....Nhưng mà bà thử nghĩ xem lúc đó cũng 7h30" mà đón xe về đây đến tận 8h30" mất gần cả tiếng chứ đâu có ít......-Nhưng mà đón xe rồi thì làm sao bị ba cái chuyện đó được ?-Bà nghe tôi kể tiếp nè.......Xui thay là hôm ấy tài xế có chở nó về được đến hẻm thì đâu có gì mà xảy ra chứ.... Tiết thay vợ ông đó đi đẻ, bệnh viện gọi điện đến kêu người nhà đến làm thủ tục, nghe vậy con bé thật thà nên kêu có thể tự đi bộ về được nên ông đó cũng ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện....Hẻm nhà nó để vô nhà cũng tối âm u, đi mấy chục bước chân ,con bé lết bộ về gần đến nhà thì bị tụi nhậu xỉn bịt miệng bay vào hϊếp, nó la lên nhưng bị tụi nó tán cho một phát bất tỉnh lúc nào không hay....Tỉnh dậy thì nó ôm mặt khóc chạy về nhà, chạy thẳng vào phòng ngồi khóc......Mẹ nó nhìn thấy vậy xót xa mà hỏi thì nó vừa khóc vừa kể.....Rồi sau ngày hôm đó nó cũng lúc điên lúc tỉnh....Bây giờ người nó khác gì mấy đứa tâm thần đâu....Tội nghiệp con bé tự dưng lại ra nông nổi này....Ông Trời thật là không công bằng mà....-Bà nói đúng, ông Trời thật không công bằng....Con bé tốt như vậy lại bị cái chuyện mất mặt đó.....Tôi tiết thật đấy bà ạ.....- Ấy chết đã hơn 8h 45" rồi đấy bà....Chúng ta mau về thôi....-Ừ bà nói cũng phải....Dù sao cũng muộn rồi về mau thôi.... Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương