Chương 4

Sau khi lên phòng.

Phòng anh là một phòng to lớn bên trong toàn những món đồ xa hoa sang trọng, anh thay quần áo mặc lên người cái áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần tây đen, cơ thể anh rất đẹp, nhìn kỹ sẽ thấy cơ bụng sáu múi lộ ra, cơ thịt săn chất tổng cơ thể anh rất hoàn mỹ cộng với khuôn mặt điển trai mang chút lạnh lùng không thể chê vào đâu được. Hắn ngồi trên sofa đột nhiên hắn nghĩ về Thanh Hạ cơ thể trắng nỏn, không một vết sẹo là hắn thích thú và cộng với những tiếng rêи ɾỉ vang xin của cậu làm anh không thể nào quên được và muốn có cậu hơn nữa, hắn lấy điện thoại điện cho Trần Dẩn.

- Cậu bắt một người về cho tôi. Anh nói.

- Ai??. Trần Dẩn hỏi.

- Thanh Hạ và nhớ là không được làm em ấy bị thương" với giọng lạnh lùng.

- Vâng.

- À nhớ đến trại trẻ mồ côi của em ấy đã ở, quyên góp và đầu tư một khoảng tiền cho tôi.

- Ừm.

Nói xong anh tắt máy, " Để tôi xem em chạy thế nào?"

Bên kia:

Nhà của Thanh Hạ, cậu đang tìm việc làm tại các công ty ở thành phố khác, Thanh Hạ đang chuẩn bị đi qua thành phố khác sinh sống. Cậu đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng nói ở ngoài cửa cậu tò mò đi ra xem thử vừa bước ra cậu bị một nhóm người mặc quần áo đen che kính mặt đánh thuốc mê làm cậu ngất xỉu.

Một lát sau Trần Dẫn gọi lại.

-Đã bắt được người.

- Đưa qua đây.

- Ừm.

Một lát sau khi Thanh Hạ được đưa tới, cậu tỉnh dậy từ từ mở mắt thì thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ, cậu cử động thì thấy mình đang bị trói cả hai tay và hai chân, cậu nhìn xung quanh thì thấy một người đàn ông đang đi lại phía mình, thấy vậy cậu hỏi:

- Anh là ai? Cậu sợ hãi hỏi.

- Tôi đang ở đâu? với giọng đề phòng.

- Tôi là chồng của em. Anh nói với giọng trêu cậu.

- Anh đang nói gì vậy?! T…tôi là gì có chồng?! " với giọng hoang mang.

- Trước đây chưa có thì từ bây giờ sẽ có.

- Vậy còn đây là đâu?! Cậu nhìn anh hỏi.

- Đây là phòng của chúng ta. Anh cười gian xảo với giọng nói khıêυ khí©h.

- Vì sao anh trói tôi lại?. với giọng lo lắng.

-Tôi trói em là để em không thể chạy. với vẻ mặt không vui.

- Tại sao anh biết tôi sẽ chạy?. Cậu nhìn anh hỏi.

- Không phải em đang tính chạy sao?. Anh nhìn cậu nói.

" Tại sao anh ta biết mình sẽ chạy? "

- Anh là ai vậy? Mục địch của anh là gì?. Cậu lo lắng hỏi.

- Tôi là ai không quan trọng, mà em không nhớ tôi, hữm? . Với giọng lạnh.

-Cứu tôi với, có ai không?. Cậu la lớn. Anh liền nói: - Ở đây không có ai giám cứu em đâu, nên ngoan ngoãn đi. với giọng lạnh.

Cậu nhìn kĩ người đàn ông này thì thấy người này quen quen, cậu nhớ ra anh là người mà hôm đó ép cậu uống rượu và sao đó còn xxxooo với cậu, cậu sợ hãi. Hắn nhìn cậu, thấy vẻ mặt lo sợ của cậu hắn nói.

- Em đã nhớ tôi rồi à? Tốt lắm vậy chúng ta cùng nhau là tiếp chuyện hôm đó nào. Anh nhìn cậu nói.

- Chuyện gì chưa làm xong?. Cậu hỏi với vẻ mặt lo sợ.

- Em thật sự không biết? Vậy để tôi nhắc cho em nhớ. Anh đẩy cậu nằm xuống giường.

- Ch…chuyện đó kh…không phải đã x…xong rồi sao?. Cậu sợi hãi nói.

- Anh định làm gì tôi? Anh tha cho tôi đi tôi xin anh. Cậu cầu xin anh.

Nhưng anh không nghe những gì cậu nói mà chỉ là theo ý mình. Anh xé toạc chiếc áo của cậu ra, mặc cho cậu vùng vẫy nhưng của không làm gì được.

Anh vẫn tiếp tục cởϊ qυầи của cậu,

- Anh dừng lại đi. cậu la lớn, thấy cậu cứ la hoài anh trực tiếp hôn vào miệng của cậu thật lâu mặc cho cậu có cắn lưỡi anh, anh vẫn không chịu buôn, cho đến khi anh thấy cậu đã hết hơi mới chịu buông ra, lúc đó mặt cậu đỏ ửng lên và thở “hộc hộc hooc…”

- Em không biết thở bằng mũi sao? Anh nhìn khuôn đỏ ửng dễ thương của cậu nói.

- T…tôi tôi kh…ông quen… Cậu lắp bắp nói.

- Không quen sao? Tôi nhớ lần trước em còn chủ động cơ mà. Anh trêu cậu nói.

- Anh… Anh nói gì vậy? Cậu nói với vẻ mặt hoan mang.

- Để tôi nhắc lại cho em nhớ nhé. hắn bắt đầu sò mó cơ thể cậu.

- Không, khoang đã… d…ừng dừng lại. cậu vùng vẫy vẫn nhưng không là được gì. Anh ta lại cởi chiếc áo ra và bắt đầu cắn vào cơ thể cậu tạo ra những dấu hôn và cắn trên cơ thể cậu.

- Đ…au đau a…anh d…dừng l…ại . cậu với giọng không có sức.

Mà anh vẫn tiếp tục làm tiếp.