Chương 29

Sau khi bác sĩ thám cho Thanh Hạ xong.

- Cậu ấy có sao không?. Hùng Khắc nhìn sắc mặt xanh xao của cậu hỏi.

- Tôi và cậu ra ngoài chúng ta nói chuyện. Bác sĩ nói.

Sau khi ra khỏi phòng hai người ngồi ở phòng khác nhà của anh nói chuyện:

- Cậu ấy làm sau vậy?. Anh nhìn bác sĩ nói.

- Cậu ấy bị viêm lét hậu môn,… còn tổn thương một số bộ phận…trên cơ thể và bệnh dạ dày đã lâu .Bác sĩ nói.

- Cậu ấy bị nặng như vậy ư? Cũng tại tôi … tại tôi. Anh ân hận nói.

- Như vậy thì bao giờ cậu ấy sẽ khỏi bệnh?. Anh lo lắng hỏi.

Bác sĩ thở dài. - Cái này thì chưa nói trước được, phải tùy thuộc vào ý chí của cậu ấy và thực đơn ăn uống. Cậu nên cho cậu ấy ăn những món thanh đạm và tốt cho cơ thể, không được cho cậu ấy hút thuốc lá và uống rượu bia còn có… Bác sĩ ngập ngừng nói.

- Còn có cái gì ông nói nhanh đi. Anh mất kiên nhẫn nói.

- Còn có cậu không nên là tình với cậu ấy trong thời gian cậu ấy bị bệnh. Bác sĩ nói.

- Haizz tôi biết rồi. Anh mệt mỏi nói.

- Nếu đã khám cho cậu ấy xong rồi thì ông về đi. Anh nói.

- Tôi sẽ kê vài đơn thuốc cho cậu ấy. Cậu nhớ cho cậu ấy uống thuốc điều đặng. Bác sĩ nói rồi rời đi.

Sau khi bác sĩ rời đi cậu liền móc điện thoại ra gọi cho đàn em của mình.

- Dạ! đại ca gọi em có chuyện gì?.

-Cậu là người đã theo dõi Thanh Hạ?. Hùng Khắc hỏi.

- Vâng, chính là em? có gì ạ?. nói với giọng có chút sợ.

- Vậy à? Sao Thanh Hạ bị đau dạ dày sao cậu không nói với tôi, hữm? . Hùng Khắc nói với giọng hung dữ.

- Dạ… Cái đó em nghĩ đại ca không cần… Cậu nói với giọng run sợ.

- Vậy tôi phải cảm ơn cậu đã lọc thông tin cho tôi? Hữm. Anh giận dữ nói.

- Em xin lỗi… đại ca, lần sau em sẽ không làm như thế nữa, em xin lỗi… đại ca… Cậu vang xin nói.

- Cậu sẽ không cón có lần sau nữa đâu. Anh nói xong (tắt máy) và vào phòng thấy Thanh Hạ đang ngồi nhìn ra cửa sổ, Thanh Hạ nghe thấy tiếng bước chân quay lại nhìn thì thấy anh đang bước đến chỗ mình.

- Anh định làm gì? Tránh ra… Cậu lo sợ nói.

Anh xin lỗi, là anh đã … thật lòng anh xin lỗi…em. Anh nói với giọng ân hận, cúi đầu vào lòng ngực cậu nói.

- Anh có là gì của tôi đâu mà phải xin lỗi tôi? Tôi… kh…không phải chỉ là một món đồ chơi của anh thôi sao?. Cậu nhìn anh nói.

- Em không phải là món đồ chơi, anh thật sự thích em. Anh nhìn vào mắt cậu nói.