Chu Đình Phong đến cửa hàng tiện lợi vào lúc 8 giờ sáng để làm việc. Anh bắt đầu bằng cách kiểm tra hàng hóa trong cửa hàng và sắp xếp chúng lại để trông gọn gàng hơn. Sau đó, anh tiếp tục sắp xếp các sản phẩm trên giá kệ và đảm bảo rằng tất cả các sản phẩm đều được đặt đúng chỗ và đầy đủ.
Sau khi kiểm tra và sắp xếp đồ đạc xong, Chu Đình Phong bắt đầu phục vụ khách hàng bằng cách tư vấn sản phẩm và giải đáp các thắc mắc của họ. Anh cũng giúp khách hàng tìm kiếm sản phẩm và hướng dẫn họ đến các khu vực khác trong cửa hàng.
Trong quá trình làm việc, Chu Đình Phong cũng đảm nhận việc tính tiền cho khách hàng và đóng gói sản phẩm mà khách hàng mua. Anh cũng phải đảm bảo rằng cửa hàng luôn sạch sẽ và gọn gàng, đặc biệt là khu vực quầy thu ngân.
Sau khi kết thúc ca làm lúc sáu giờ tối, Chu Đình Phong phải dọn dẹp lại cửa hàng và kiểm tra hàng hóa để đảm bảo rằng không thiếu hoặc hết hàng. Sau đó, anh mới giao lại việc cho nhân viên ca sau và chuẩn bị đến quán bar làm việc.
Quá trình làm việc như thế này có thể lặp lại hàng ngày và Chu Đình Phong phải luôn sẵn sàng phục vụ khách hàng và giải quyết các vấn đề khi cần thiết.
Hôm nay, Bạc Ánh Linh không học tiết tự học vào lúc bốn giờ chiều mà cô đến cửa hàng tiện lợi nơi mà Chu Đình Phong làm việc để chơi với anh.
Vừa nhìn thấy Chu Đình Phong, Bạc Ánh Linh đã mỉm cười tươi...
"Anh có đang bận lắm không?"
Chu Đình Phong dừng lại công việc của mình, anh mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía Bạc Ánh Linh...
"Em đến rồi à?"
Nhân lúc cửa hàng đang vắng khách, Chu Đình Phong liền trổ tài làm món mì trộn cho Bạc Ánh Linh ăn lót dạ, tiện thể pha cho cô một ly trà đào mà cô thích uống nhất...
"Em ăn đi, anh kiểm kho xong sẽ ra nói chuyện với em..."
Bạc Ánh Linh gật đầu, cô nhìn Chu Đình Phong một lúc liền bắt đầu ăn phần mì của mình. Hóa ra công việc thường ngày của anh diễn ra như thế này.
Ban đầu cô tưởng anh chỉ đứng ở quầy thu ngân, đợi khách hàng ra thanh toán hoặc đôi khi làm những món mà khách yêu cầu, nào ngờ đâu anh phải làm tất cả những việc có trong cửa hàng. Lúc này Bạc Ánh Linh mới nhận ra bản thân cô đã sung sướиɠ biết nhường nào so với anh...
Lúc đầu khi cô yêu anh, cô còn nghĩ có thể cùng anh đồng cam cộng khổ, có thể vì anh mà sống một cuộc đời bình thường, nhưng bây giờ cô lại nghĩ khác, cô chợt nhận ra bản thân mình được nuông chiều quá nhiều, đến nỗi cô không thể làm được những công việc như thế này giống Chu Đình Phong...
Bạc Ánh Linh nhìn về phía Chu Đình Phong, đúng lúc anh bị quản lý mắng gì đó, nhưng anh chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, ngay cả một lời thanh minh cũng không có. Mặc dù Bạc Ánh Linh cảm thấy ngứa mắt, nhưng cô không thể xen vào công việc của anh được...
Lúc Chu Đình Phong đi ra, anh không dám ngồi xuống bên cạnh Bạc Ánh Linh, anh chỉ đứng cách cô một khoảng rồi lên tiếng...
"Đợi anh kết ca rồi chúng ta nói chuyện nhé!"
Bạc Ánh Linh gật đầu, cô nghĩ việc bản thân mình đi du học là một điều đúng đắn. Sau này cô có tiền rồi, cô nhất định sẽ cho anh một cuộc sống tốt hơn, nhưng cô sợ anh không đồng ý để cô đi du học, cô sợ anh sẽ dùng mọi cách để níu kéo cô khiến cô yếu lòng...
Bạc Ánh Linh nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ 45 phút, cô lại nhìn về phía Chu Đình Phong khi anh đang bận rộn tính tiền cho khách hàng, nên cô chỉ đành viết vài chữ lên giấy, sau đó kẹp chúng chúng với tiền ở dưới ly mì...
Lúc Chu Đình Phong kết ca, anh quay qua quay lại đã không thấy Bạc Ánh Linh đâu, anh nhanh chóng tiến lại chỗ cô ngồi liền cầm mảnh giấy lên đọc...
"Tiền em để ở dưới, em có việc nên về trước, xin lỗi vì không đợi anh..."
Chu Đình Phong cảm thấy có chút bất an trong lòng, anh nhanh chóng gọi điện cho Bạc Ánh Linh, nhưng may mắn sao là cô bắt máy...
"Anh xin lỗi, hôm nay đông khách quá nên anh không để ý đến em được..."
Bạc Ánh Linh thở dài, cô ngừng một lúc mới đáp lại anh...
[Không sao đâu, em biết anh bận mà, đợi khi nào anh rảnh rồi chúng ta đi chơi sau cũng được...]
Bạc Ánh Linh biết rõ ngày đó sẽ không xảy ra, vì cô đang phải chịu sự kiểm soát vô điều kiện của cha mẹ mình...
[Em mệt rồi, em ngủ trước đây...]
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó cô nghe thấy một câu khiến tim cô như ngừng đập...
"Em muốn chia tay với anh, đúng không?"
Giọng của Chu Đình Phong có phần run rẩy, dường như anh phải kìm nén cảm xúc rất nhiều khi cố gắng thốt ra được câu đó...
[Không đâu, chỉ là hôm nay em học nhiều nên cảm thấy mệt thôi...anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!]
Chu Đình Phong vẫn không yên tâm, nhưng hiện giờ anh không thể nào gì khác được. Rõ ràng anh cũng cảm nhận được thái độ của Bạc Ánh Linh đã thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác vậy...
"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì thì nói với anh..."
Bạc Ánh Linh ừ một tiếng liền cúp máy, cô gục đầu xuống bàn học, thâm tâm trở nên rối bời vì nhiều chuyện xảy ra khiến cô phải suy nghĩ lại về quyết định của mình. Liệu cô nên dùng cách nào để nói lời chia tay với Chu Đình Phong để cả hai không phải đau khổ dằn vặt đây...?
Liệu cô nên làm thế nào mới tốt cho tương lai của hai người họ...?