Chương 8: Thế Huân, anh ở đâu vậy??

- Anh thấy em thông minh hông? Nhưng không cần cảm ơn em đâu hihihi..

Thế Huân không trả lời, điều đó đủ hiểu là tất nhiên Thế Huân không cảm ơn Lộc Hàm rồi vì bây giờ cậu ta đang không biết giấu cái mặt vào đâu nữa khi người đang đạp xe chở Lộc Hàm không phải là cậu mà là tên............VỆ SĨ, và tất nhiên người chở Thế Huân cũng là ....VỆ SĨ của cậu ta.

-Woa....a...a sướиɠ quá , thích quá

Lộc Hàm dường như không hiểu nỗi "khổ tâm" của một thằng con trai như Thế Huân vẫn "loi nhoi" như con giòi

Đi hết một vòng mặt Thế Huân nghiêm nghị :

-Được chưa?

Không biết Lộc Hàm "vô tư thái quá" hay cố tình không hiểu:

-Nữa đi ,nữa đi màà....à...à....

-Đi tiếp!

Thế Huân bất lực ra lệnh cho 2 tên vệ sĩ giờ đây cũng đã mồ hôi nhễ nhãi.

Cứ thế suốt nửa tiếng "ròng rã" bên bờ hồ có 2 tên đeo kính đen mặc vest đen....đạp xe "hì hục" chở một đứa con trai luôn mồm líu lo, còn tên con trai kia thì mặt mày lạnh như cục nước đá làm mặt hồ yên tĩnh cũng "gợn chút sóng".

*BUỔI TỐI:

Ăn uống no say Thế Huân lại tiếp tục đưa Lộc Hàm đến một khu chợ (chợ đêm)

Ở đây bán nhiều đồ và rất đông người làm Lộc Hàm "thích mê ly". Lộc Hàm như chim hết sà vào gian hàng này lại sà vào gian hàng khác. Thích thứ gì thì mắt cứ sáng rỡ:

-Woa....mua ...mua đi Thế Huân!

-Ui, đẹp quá , em thích quá, Thế Huân mau..mau mua đi.!

-................................

Cứ như vậy sau một hồi người vui nhất chính là Lộc Hàm, và người khổ nhất....... không phải là Thế Huân mà là vệ sĩ "đáng thương".

- Tiểu Lộc lại đây để anh chọn cho em một món giống với em.

Thế Huân kéo tay Lộc Hàm lại một gian hàng lấy con voi to nhất, cao bằng vai của Lộc Hàm nhìn cậu châm chọc:

-"Chân voi" giống em chưa nè?

-Mắt anh có vấn đề không sao mà giống em được...

Thế Huân tỏ vẻ hơi thất vọng

-Ờ ha! Nó thấp hơn em, chân cũng không to như chân em, biết làm sao đây ta?

Lộc Hàm giận dữ:

- Nè anh muốn chết không, dám nói chân em to hả?

Thế Huân nhìn Lộc Hàm cười thật hiền làm Lộc Hàm "ngu người". Trước giờ ít khi Lộc Hàm thấy Thế Huân cười "lộ liễu" như vậy. Mặt Lộc Hàm hơi hồng

Hai tên vệ sĩ hình như cũng "mất sức" dữ lắm rồi, thấy vậy Thế Huân cho họ ra xe chờ trước.

Ô...Ô mắt Lộc Hàm tròn xoe nhìn những cây "gì đó" đủ màu như những đám mấy nhỏ vậy, Lộc Hàm lay Thế Huân thật mạnh

- Thế Huân...anh nhìn kìa...cái đó là gì vậy?

Thế Huân không có "kinh nghiệm" nhưng từng thấy mấy đứa con nít ăn, Thế Huân nói ...đại mặt ra vẻ hiểu biết

-"Đồ ăn" chứ gì !

Lộc Hàm tin cái "rụp" nôn nao:

-Vậy mua "đồ ăn" đó cho em đi (Tác giả bó tay)

Thế Huân muốn "ghi điểm" nên định bụng khi mua sẽ hỏi người bán tên của thứ "đó" nên kêu Lộc Hàm:

-Vậy em đứng đây chờ đi!

Thế Huân quay đi. Lộc Hàm đang đứng đó.

Hồi hộp chờ đợi thì một đám người ở đâu rất đông kéo qua xô đẩy nhau làm Lộc Hàm cũng bị đẩy đi đâu mất, khi không còn hỗn loạn thì Lộc Hàm cũng không còn ở chỗ cũ nữa, Lộc Hàm hoảng hốt chen đi trong dòng người tìm bóng dáng Thế Huân con tim khẽ run lên vì sợ hãi

- Thế Huân! Anh ở đâu vậy?

- Thế Huân?

Mặt Lộc Hàm bây giờ đả hoảng hốt lắm rồi, cảm giác ở nơi toàn người không quen biết làm cậu có cảm giác run rẩy như lần đầu thức dậy tại nhà Thế Huân, mắt Lộc Hàm nhòe đi

- Tiểu Lộc...

Thế Huân quay lại nhưng không thấy Lộc Hàm đâu, đi một vòng vẫn không thấy Thế Huân không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày, định điện thoại cho Lộc Hàm nhưng chợt nhớ vệ sĩ đã đem balo của Lộc Hàm ra xe mất rồi, mặt Thế Huân bắt đầu hơi tái đi..