Chương 55: Chúng ta kết hôn nhé

Chỉ mấy tháng không gặp Tử Thao mà Tử Thao thay đổi nhiều quá, khuôn mặt không còn nét tinh ranh thay vào đó là vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ.

- Cậu có nhớ tôi không?

Tử Thao nhìn Lộc Hàm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

- À, không sao, tôi tới đây để chào tạm biệt cậu, tôi sắp sang Mỹ rồi.

- Mỹ? Sang Mỹ làm gì?–Tử Thao nhìn Lộc Hàm khó hiểu

- Sang Mỹ học, Tử Thao ở lại vui vẻ và giữ gìn sức khỏe nhé!

Tử Thao dường như vẫn không hiểu Lộc Hàm nói gì chỉ gật đầu mắt tròn xoe nhìn

Lộc Hàm đứng dậy định về thì Tử Thao níu tay Lộc Hàm

- Thế Huân.....

- Sao? Cậu..cậu biết Thế Huân không?

- Thế...Thế Huân...Thế Huân là ai?

- Thế Huân...là..là người mà Tử Thao rất quý mến đó.

Nghe Lộc Hàm nói Tử Thao mỉm cười:

- Vậy..Thế Huân đâu?

- Hôm nay Thế Huân không khỏe, nên không đến thăm Tử Thao được.

Mặt Tử Thao thất vọng nhìn Lộc Hàm. Nhưng ngay sau đó Tử Thao lại chăm chú vào con gấu trên tay không quan tâm tới sự có mặt của Lộc Hàm nữa. Lộc Hàm nhìn Tử Thao nói với Tử Thao bằng giọng buồn buồn:

- Tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Tôi không biết kết cục chúng ta sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, cả tôi và cậu đều mất Thế Huân rồi.

Chào Tử Thao, Lộc Hàm tới một nơi khác, là mộ của Diệc Phàm. Đặt một bó hoa lên mộ Lộc Hàm đứng đó hồi lâu, nhớ tới từ lần đầu gặp Diệc Phàm ở thư viện, bao nhiêu xung đột giữa hai bên vậy mà cuối cùng Diệc Phàm lại chết vì Lộc Hàm. Lộc Hàm tự hỏi tại sao con quay của số phận lại trớ trêu như vậy? Phải chăng không phải ngẫu nhiên mà tất cả mọi người lại gặp nhau trong cuộc đời này, mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước sao?

- Hãy yên nghỉ nhé!

Tạm biệt Diệc Phàm, Lộc Hàm rời khỏi nghĩa trang

*BUỔI TỐI:

Cộc ..Cộc...

- Vào đi.

Xán Liệt mở cửa phòng thấy Bạch Hiền đang thu dọn những đồ đạc cuối cùng vào vali. Ngồi xuống giường, Xán Liệt im lặng không nói gì. Bạch Hiền mắt hơi hoe đỏ:

- Anh sẽ rất nhớ em.

Bạch Hiền ngưng xếp quần áo ra đứng gần cửa sổ

- Em cũng vậy.

- Trước khi đi, em có thể trả lời câu hỏi của anh không?

Xán Liệt lại gần hai tay đặt lên vai Bạch Hiền, ánh mắt đượm nét buồn.

- Phải trả lời bây giờ sao?

- Anh đã chờ đợi quá lâu rồi.

Bạch Hiền nhón chân lên nhìn vào mắt Xán Liệt.

- Câu trả lời của em là...

Bỏ lửng câu nói Bạch Hiền đưa môi tới sát môi Xán Liệt....

Suỵt.....

Nhưng Xán Liệt lấy tay đặt lên môi Bạch Hiền mỉm cười:

- Không cần, anh biết câu trả lời của em rồi

Xán Liệt mỉm cười trong khi mặt Bạch Hiền đỏ như gấc chín.

- Anh...Anh muốn chết hả?

- Ha ha tất nhiên là không rồi.

Xán Liệt ôm chặt Bạch Hiền vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên môi Bạch Hiền một nụ hôn.

Tối đó ngồi dưới nhà "cặp đôi quái vật" nó "vinh hạnh" mỉm cười khi vô tình xem được đoạn băng tình cảm của Bạch Hiền và Xán Liệt.

*SÁNG:

Ngày Lộc Hàm không mong đợi nhất cũng tới, Lộc Hàm chậm rãi mở cửa phòng lại gần nắm tay Thế Huân, mọi hành động đều thật cẩn thận như muốn thời gian dừng lại tại đây

- Thế Huân, hôm nay em phải đi rồi.

Như mọi lần đáp lại lời Lộc Hàm vẫn là sự im lặng, gục đầu vào ngực Thế Huân, Lộc Hàm khóc thật to, bao nhiêu nỗi nhớ thương, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu kỷ niệm và tình cảm trào dâng như những giọt nước mắt trên mi. Giờ đây Thế Huân nằm đó, Lộc Hàm khóc thật nhiều nhưng Lộc Hàm biết dù có khóc nhiều như thế nào đi nữa cũng không còn một giọng nói an ủi, không còn một bàn tay nhẹ lau nước mắt, không còn cánh tay ôm ghì Lộc Hàm vào lòng, không còn những lời yêu thương an ủi, ký ức sao quá ấm áp mà hiện tại chỉ còn lại dáng hình người mình yêu thương nằm đó bất động, lạnh lùng vô cảm trước cảm xúc của mình. L*иg ngực như bị cào xé, một cảm giác mãnh liệt trào dâng trong lòng, nỗi tủi thân cứ mãi đeo bám, sự cô đơn dày vò tâm hồn, Lộc Hàm không biết phải làm sao.

- Thế Huân....tại sao, anh không cần em nữa sao? Làm ơn hãy tỉnh lại, hãy giử em lại đi mà....Thế Huân...

Lộc Hàm tuyệt vọng gọi tên Thế Huân trong nước mắt , bàn tay níu chặt cánh tay Lộc Hàm không buông.

- Voi con, chúng ta phải đi thôi-Xán Liệtngần ngại

Đưa tay chạm vào mặt Thế Huân, Lộc Hàm lấy hết dũng khí buông tay Thế Huân ra, từng bước nặng nề Lộc Hàm đi theo Xán Liệt ra xe. Để lại Thế Huân nằm đó khóe mắt từng dòng lệ chảy xuống thấm ướt hai bên gối.

*SÂN BAY:

- Tiểu Lộc, Bạch Hiền, mình sẽ nhớ các bạn lắm.

Chung Nhân nước mắt lưng tròng nắm chặt tay hai đứa bạn. Lộc Hàm và Bạch Hiền mắt cũng ươn ướt.

- Tụi mình sẽ thường xuyên liên lạc với nhau mà.

Trước khi vào cửa soát vé, cả ba đứa ôm nhau nước mắt tèm lem, mãi Xán Liệt mới giữ được Chung Nhân để Lộc Hàm và Bạch Hiền đi.

Ngồi trên máy bay Lộc Hàm đan hai tay vào nhau mân mê chiếc nhẫn, Lộc Hàm nhớ Thế Huân da diết, nước mắt lại theo nỗi nhớ lăn dài. Lộc Hàm lẩm bẩm

- Thời gian ơi, hãy trôi thật nhanh đi.

*BUỔI TỐI

- Cậu định để Voi con đi thật sao? Nhìn cậu ấy khóc lóc đau khổ như vậy ngay cả tôi cũng không chịu nổi.

- Cậu bảo tôi phải làm sao? Nếu không để cậu ấy đi, với tình trạng hiện giờ tôi có bảo vệ được cậu ấy không? Hay ngược lại làm gánh nặng?

- Vậy nếu sau bốn năm cậu vẫn không khỏi thì sao? Chẳng lẽ lại bắt cậu ấy đi tới một nơi xa xôi nào nữa?

- Không, lúc đó cứ nói với cậu ấy là tôi chết rồi

- Cậu....

Rầm.....

Xán Liệt tức giận đóng sầm cửa đi ra ngoài. Còn lại một mình Thế Huân đau đớn để trái tim gào thét nơi l*иg ngực. Bao kìm nén cũng không thể giam giữ những giọt nước mắt đang nóng hổi trên mặt Thế Huân. Thấy Lộc Hàm đau khổ khóc lóc bên giường Thế Huân cố gắng chịu đựng nỗi đau để không đưa tay ra ghì siết lấy Lộc Hàm, giờ kế hoạch của Thế Huân dành cho Lộc Hàm đã thành công, Lộc Hàm đã đi xa khỏi Thế Huân rồi cũng là lúc Thế Huân nhận ra một cái hố sâu hoắm nơi con tim mình.

- Thời gian ơi, hãy trôi thật nhanh đi.

*BỐN NĂM SAU:

- Chuyến bay sắp hạ cánh quý khách vui lòng thắt dây an toàn nhé.

- Ồ, cám ơn.

Bốn năm đã trôi qua, có lẽ không nhanh như Lộc Hàm mong đợi nhưng cũng đưa Lộc Hàm trở về bên Thế Huân. Bạch Hiền do quá nhớ Xán Liệt nên đã chuyển về nước học từ một năm trước, Lộc Hàm cũng rất muốn về nhưng lại không dám phụ lòng tin của ông Ngô dành cho mình. Còn Chung Nhân sau khi tụi nó đi cũng "khăn gói" chuyển trường sang thành phố K mục đích là muốn gần Khánh Thù, công sức của Chung Nhân cuối cùng cũng được đền đáp khi giáng sinh năm ngoái Khánh Thù kỳ công mua thật cả trăm hoa hồng để tỏ tình làm chàng Nhân nhà ta cứ sướиɠ rân người. Càng nghĩ Lộc Hàm càng nhớ mọi người nhiều hơn, nhất là Thế Huân, đó cũng là lý do Lộc Hàm thu xếp về trước một tuần mà không cho ai biết, Lộc Hàm nôn nóng muốn gặp Thế Huân đầu tiên.

- Cậu đi đâu?–Tài xế taxi hỏi Lộc Hàm

- Bệnh viện thành phố

Lộc Hàm háo hức mong cho đoạn đường ngắn lại để gặp Thế Huân. Đang ngẩn ngơ xem khung cảnh ngoài kia thì xe chạy ngang bờ hồ, nơi kỷ niệm giữa Lộc Hàm và Thế Huân

- Dừng lại ở đây một lát.

Lộc Hàm xuống xe, đi dọc bờ hồ, gió đêm se lạnh khiến Lộc Hàm nhớ tới cảm giác ấm áp khi ở bên Thế Huân. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, đang miên man với những ý nghĩ, Lộc Hàm bấc giác mở to mắt nhìn một bóng người quen thuộc đang ngồi nơi ghế đá mà Thế Huân và Lộc Hàm thường ngồi, thật khẽ Lộc Hàm lại gần nhìn kỹ hơn:

- Sao...sao..anh lại ở đây?-Lộc Hàm vừa ngạc nhiên vừa vua mừng

- Tiểu...Tiểu Lộc?–Người thanh niên cũng không thoát khỏi cảm giác như Lộc Hàm đứng dậy.

Lộc Hàm mừng rỡ ôm chầm lấy Thế Huân, Thế Huân cũng siết chặt Lộc Hàm trong tay. Mùi hương quen thuộc lại mang đến cho Thế Huân cảm giác dễ chịu. Buông Lộc Hàm ra Thế Huân mừng rỡ:

- Em về bao giờ? Chẳng phải một tuần nữa em mới về sao? Sao em không nói ai biết?

- Em...

Lộc Hàm định trả lời bỗng nhớ ra một điều gì quan trọng Lộc Hàm vội thụt lùi một bước nhìn Thế Huân tò mò:

- Không phải anh...anh phải sống thực vật sao?

Lúc này Thế Huân mới nhớ ra, nỗi lo sợ lấp mất niềm vui nãy giờ của Thế Huân.

- Anh...Tiểu Lộc anh xin lỗi, thật ra....

- Thật ra sao? Chẳng lẽ...chuyện anh không thể tỉnh dậy là nói dối?

Lộc Hàm nhìn Thế Huân, ánh mắt vô cùng giận dữ và thất vọng

- Không, chuyện đó là thật nhưng....

Lộc Hàm nhìn xoáy vào mắt Thế Huân chờ câu trả lời

- Thật ra sau gần 2 tháng anh đã tỉnh lại nhưng khi tỉnh lại thì....thì mắt anh đã không còn thấy gì nữa.

- Sao lại như vậy?

- Vì anh không muồn em lo lắng, nên anh đã nhờ bố đưa em đi du học, trong lúc đó anh sẽ chữa mắt chờ em quay về

- Vậy nếu anh không chữa khỏi?–Lộc Hàm nhếch mép chế giễu Thế Huân

- Thì....

- Thì anh sẽ nhờ người nói với em là anh đã chết đúng không?

- Tiểu Lộc, em đừng giận chỉ vì anh không muốn làm gánh nặng...

- Gánh nặng sao? Anh nghĩ em sẽ coi anh như gánh nặng?

- Không, anh biết em sẽ không xem anh là gánh nặng của em nên anh mới....

- Mới đưa em đi thật xa, mới giả vờ như không nghe thấy gì, dù em gào khóc, xin anh giữ em lại anh vẫn nằm đó làm như không biết sao? Anh thật....thật....

Nước mắt ứa ra Lộc Hàm quay người bỏ chạy, Thế Huân lo sợ đuổi theo níu lấy tay Lộc Hàm

- Tiểu Lộc, em nghe anh nói....

- TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, ANH THẬT TỒI TỆ, ÍCH KỶ, ANH CÓ BIẾT BỐN NĂM TRƯỚC TÔI ĐAU KHỔ NHƯ THẾ NÀO KHI RỜI KHỎI NƠI NÀY, RỜI KHỎI ANH KHÔNG?

Lộc Hàm vừa thét vừa đánh thật mạnh vào người Thế Huân nước mắt nóng hổi trên mặt

- ANH BIẾT, anh biết tất cả, tuy anh không nhìn thấy nhưng anh cảm nhận được sự đau đớn trong nước mắt em, nỗi cô đơn mà em phải chịu đựng suốt thời gian đó, tất cả....anh xin lỗi chỉ vì anh rất yêu em....

Thế Huân ghì chặt Lộc Hàm vào lòng, bờ vai nhỏ run lên theo tiếng nấc, siết chặt Lộc Hàm trong tay Thế Huân tự nhủ mãi mãi không bao giờ để Lộc Hàm phải rời xa Thế Huân một lần nào nữa. Cảm giác ấm áp thật sự lại trở về bên Lộc Hàm, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nỗi nhớ suốt thời gian qua đang được tình yêu xoa dịu.

- Chúng ta kết hôn nhé?