Chương 52: Hôm nay em thật xinh đẹp

Lộc Hàm quay lại nhìn Thế Huân:

- Tại sao?

- Vì...em phải ở bên cạnh anh!

Lộc Hàm nhếch môi trước câu nói của Thế Huân:

- Anh thật kỳ lạ, chẳng phải anh không còn hứng thú với em? Nếu em đi anh sẽ không phải miễn cưỡng đính hôn, anh sẽ.....

Chẳng cần đợi Lộc Hàm nói hết câu Thế Huân mạnh tay kéo Lộc Hàm vào lòng, giọng pha chút vui mừng lẫn cương nghị:

- Anh sẽ phạm phải một sai lầm có thể khiến anh hối hận suốt đời.

- Anh xem em như trò chơi hay sao mà...

Siết chặt Lộc Hàm trong tay thay cho ý muốn giữ Lộc Hàm bên cạnh mình mãi mãi. Lộc Hàm không nói được lời nào nữa, khóe mắt cay cay, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu giận hờn trôi nhẹ theo những giọt nước long lanh tựa pha lê thấm ướt ngực áo Thế Huân. Buông Lộc Hàm ra Thế Huân nâng nhẹ cằm Lộc Hàm lau đi những giọt nước mắt.

- Anh hôn em nhé?

Như mọi lần Thế Huân không đợi Lộc Hàm trả lời đã cuối sát mặt Lộc Hàm, nhưng Thế Huân không ngờ hôm nay Lộc Hàm quyết định trả lời mình:

- Không!

- HẢ?????

- Không được hôn em!

- Em sao vậy? Còn giận anh sao?

Lộc Hàm chần chừ mấy giây rồi đạp mạnh vào chân Thế Huân kèm theo một câu chua lét:

- Vì em không muốn mất nụ hôn đầu tiên với một khuôn mặt đáng ghét như vậy.

- CÁI GÌ? EM MUỐN CHẾT SAO CHÂN VOI?

Lộc Hàm thè lưỡi lêu lêu Thế Huân rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vô nhà phía sau Thế Huân đuổi theo ráo riết:

- CHÂN VOI KIA ĐỨNG LẠI CHO ANH.

*************************************************

Cuối cùng ngày Thế Huân mong đợi cũng đã đến, mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo cho tiệc đính hôn của Thế Huân với Lộc Hàm. Trong bộ vest trắng, Lộc Hàm toát lên vẻ đẹp thuần khiết và kiêu sa. Thế Huân đang định lại gần Lộc Hàm thì một bàn tay đặt lên vai:

- Thế Huân! Con ra chào khách với ta một lát

Ông Ngô kéo tay Thế Huân đi mất. Lộc Hàm ngồi đó, cảm giác hồi hộp làm tim Lộc Hàm cứ đập thình thịch như đánh trống trong l*иg ngực. Đang cố bình tĩnh lại thì Lộc Hàm thấy một dáng người rất quen đi ngang qua hành lang nhà hàng. Như phản xạ Lộc Hàm vội chạy theo

- Nè....đứng lại

Lộc Hàm đuổi theo bóng người đó ra tới vườn sau của nhà hàng, đang đưa mắt quan sát xung quanh thì Lộc Hàm cảm giác một người đang đứng sau lưng mình

- Ha ha bất ngờ chưa? Tao cố tình đến chúc mừng mày nè

- Cậu...cậu muốn gì nữa?

- Tao muốn mày phải chết

Mắt trừng trừng Tử Thao rút một con dao trong giỏ ra lao nhanh về phía Lộc Hàm

- ĐI CHẾT ĐI

- Á...Cứu tôi với

Lộc Hàm hoảng sợ bỏ chạy nhưng Tử Thao đã chận đường, tay lăm lăm con dao, Lộc Hàm càng thụt lùi cậu ta càng lao tới

- Mày phải chết!

- Á....

Tử Thao vung cao dao đâm thẳng về phía Lộc Hàm. Nhưng may mắn Lộc Hàm chộp được tay Tử Thao, lúc này cả hai dằn co qua lại, Tử Thao nghiến răng

- Thằng ranh, tao sẽ bắt mày phải trả giá.

- Cậu điên rồi, đừng mù quáng nữa

Tử Thao dùng hết sức hất Lộc Hàm ra đất, con dao bị văng ra xa. Tử Thao đè lên người Lộc Hàm hai tay bóp chặt cổ không buông

- Tao sẽ gϊếŧ mày, chết đi, chết đi

Lộc Hàm cố vùng vẫy dùng tay đẩy tay Tử Thao đang siết chặt cổ ra nhưng vô ích. Lộc Hàm bắt đầu không thở được và sức lực yếu hẳn đi.

- Tránh ra.

Đúng lúc đó Tử Thao bị hất ra, Lộc Hàm lờ mờ thấy dáng một người thanh niên

- Diệc Phàm, đáng lẽ giờ này anh đang ăn cơm tù chứ -Tử Thao nhìn Diệc Phàm châm chọc

- Thằng khốn, việc Thế Huân mua công ty Lộc Gia chính cậu đã đưa hồ sơ giả cho tôi.

- Ha ha ha ai bảo anh quá ngu ngo....

Bốp....

- Nếu còn nói một lời nào tao không chắc mày còn sống ra khỏi đây đâu.

Diệc Phàm cho Tử Thao một cái tát tay làm cậu ta ngả hẳn ra đất, đi về phía Lộc Hàm, Diệc Phàm mỉm cười

- Hôm nay em thật xinh đẹp

- Anh....anh muốn gì?

Lộc Hàm gượng đứng dậy nhìn Diệc Phàm đề phòng.

- Tôi muốn em. Nào, hôm nay em phải đi cùng tôi.

Quốc Minh kéo Lộc Hàm về phía mình mặc cho Lộc Hàm vùng vẫy, Diệc Phàm lôi Lộc Hàm đi được vài bước thì tiếng Tử Thao thét lên từ phía sau:

- HAHA MÀY TỚI SỐ RỒI LỘC HÀM

Phập....

Tay Tử Thao đầy máu, ánh mắt thích thú, những giọt máu thi nhau nhỏ giọt thấm xuống đất. Bên trong Thế Huân đang cuống cuồng khi quay lại mà không thấy Lộc Hàm. Đi tìm khắp nơi nhưng không thấy Lộc Hàm đâu. Đi tìm Lộc Hàm mà trong lòng Thế Huân đầy nỗi bất an.