Chương 45: Vậy ra Tử Thao đúng là tên thật của cậu?

Cạch...

Đóng sầm cửa xe Thế Huân cùng Xán Liệt vội vã đi về phía Khánh Thù

- Tiểu Lộc đâu?

- Cậu ấy đang đi cùng tôi thì vào nhà vệ sinh rồi lén đường cửa sau đi theo một người khác nhìn rất giống Tử Thao

- Vậy giờ Voi con đâu?

- Tôi đuổi theo tới đây thì mất giấu

- Chia làm 2 hướng đi

Vừa nói Thế Huân vừa quay về phía xe. Cùng lúc đó điện thoại của Xán Liệt đổ chuông.

- Chuyện gì?

- ......................

Vài giây sau khi nghe điện thoại Xán Liệt nét mặt nghiêm trọng nhìn Thế Huân

- Huân, có chuyện ở tổ chức

Thế Huân bực bội quay sang

- Chuyện gì nữa?

- Diệc Phàm cùng bọn người của hắn đang tập họp mọi người trong tập đoàn cũng như trong tổ chức để tổng hợp lại số cổ phần....hắn muốn dành vị trí đứng đầu của cậu

Thế Huân cau mày, quả thật với Thế Huân lúc này cổ phần hay vị trí trong tổ chức không còn quan trọng nữa, vì nếu không nhanh chân thì rất có thể điều quan trọng nhất sẽ tuột khỏi tay cậu. Nhìn Xán Liệt, Thế Huân ra lệnh

- Tôi phải tìm và đưa Tiểu Lộc về nhà, cậu tới đó đi....mang theo cái này.

Đưa cho Xán Liệt một cái USB Thế Huân không nói gì thêm lên xe phóng như bay về hướng ngược lại hướng Khánh Thù vừa đi Xán Liệt vội vã lên chiếc xe còn lại của 2 tên vệ sĩ, nhưng chưa vội đi Xán Liệt rút điện thoại trong túi

- Chủ tịch............

Ngồi trong xe lòng Thế Huân bồn chồn, lần này quả thật Lộc Hàm đã đi quá xa vòng tay Thế Huân. cảm giác lo sợ bủa vây tâm hồn Thế Huân 2 hôm nay. Mới 2 hôm mà Thế Huân cảm nhận đã lâu lắm, thời gian dường như đang trừng phạt Thế Huân bằng cách trôi thật chậm những giây phút không có Lộc Hàm ở bên. Con đường càng lúc càng dài, càng đi ra khỏi đường cái bầu trời càng âm u, mây đen kéo về che kín bầu trời xanh phía trên. Chạy hết con đường Thế Huân thấy một chiếc xe đỗ gần đó, từ đây xe không vào được mà phải đi bộ. Con đường mòn nhỏ dẫn Thế Huân tới một ngôi nhà nghỉ nhỏ bằng gỗ sau 10 phút đi bộ. Mồ hôi ướt lưng áo Thế Huân quên hết tất cả bước vội vào nhà. Bên ngoài mưa đã lất phất bay.

Cạch.....

- Tiểu Lộc....

Mở cửa Thế Huân bước vào trong, ngôi nhà nhỏ như một căn phòng, trên một bức tường có rất nhiều ảnh của....Thế Huân. Nhưng điều làm Thế Huân quan tâm hơn là Lộc Hàm đang bị trói ngồi trên ghế gần đó, miệng cũng bị bịt lại.

- Tiểu Lộc em sao vậy?

Thế Huân vội chạy tới phía Lộc Hàm mở miếng băng keo dán ở miệng Lộc Hàm, còn Lộc Hàm cứ nhìn Thế Huân lắc đầu mãi.

- Để anh đưa em về

- Đừng, cẩn thậ......

BỐP.....

Lộc Hàm chưa kịp cảnh báo cho Thế HUân thì một tên lực lưỡng phía sau đã kịp làm Thế Huân bất tỉnh.

- THẾ HUÂN...........

Cũng trong thời gian đó. Khánh Thù men theo con đường chạy mãi, nhưng chỉ vô vọng vì mãi không thấy vết tích gì. Điện thoại cho Thế Huân nhưng không được Khánh Thù bắt đầu tin những gì nãy giờ mình nghĩ là đúng. Thắng gấp Khánh Thù quay đầu xe về hướng ngược lại. Lộc Hàm cử động khó khăn trong tư thế bị trói chặt còn Tử Hoàng ngồi nhìn thích thú, Lộc Hàm cố gắng gọi Thế Huân

- Thế Huân...Thế Huân...anh mau tỉnh lại đi.....

Lộc Hàm gọi mãi mới thấy Thế Huân khẽ cựa mình

- Thế Huân...

Thế Huân mở mắt thấy đầu hơi đau nhức, cố nhúc nhích tay nhưng không được, nhìn sang thấy Lộc Hàm cũng đang bị trói ngồi bên cạnh phía đối diện là Tử Hoàng đang mỉm cười thích thú

- Anh tỉnh rồi à?–Tử Hoàng đứng dậy bước lại gần Thế Huân. Nhìn Tử Hoàng, Thế Huân lạnh lùng lờ cậu ta quay sang Lộc Hàm

- Em có sao không?

- Kho...không...

Tử Hoàng tức giận:

- Thế Huân! Nhìn em đi, bây giờ em mới là người quyết định ở đây...

Chán nản quay sang Tử Hoàng, Thế Huân cau mày

- Cậu muốn gì? Mà tôi nên gọi cậu như thế nào đây?

Tử Hoàng ngạc nhiên

- Sao?

- Tôi hỏi cậu muốn tôi gọi cậu là Tử Hoàng hay...Tử Thao đây?

- Cai....cái....gi....gì?

Tử Hoàng càng ngạc nhiên nhìn Thế Huân, nhưng Lộc Hàm càng ngạc nhiên gấp bội, Lộc Hàm nhìn Thế Huân và Tử Hoàng mắt mở to

- Anh nói gì vậy? Đây là anh của Tử Thao là Tử Hoàng mà

Nói tới đây Lộc Hàm chợt nhớ ra

- Mà...Đúng rồi....Tử Thao đâu? Trước khi thϊếp đi tôi ở cùng bạn ấy sao khi tỉnh lại tôi lại ở cùng cậu?

Mọi chuyện bắt đầu làm Lộc Hàm ngạc nhiên quá mức, mắt Lộc Hàm mở to chỉ có Thế Huân là thản nhiên trước những câu hỏi của Lộc Hàm.

- Á...ha ha..ha..ha...a...a..!!!

Đáp lại Lộc Hàm là một tràng cười dài của Tử Hoàng, cậu ta cười sặc sụa. Lộc Hàm nhìn Thế Huân ánh mắt khó hiểu

- Thế Huân? Không lẽ?

- Ừ...trước giờ cả Tử Hoàng và Tử Thao mà em tiếp xúc chỉ một người là cậu ta mà thôi

- Sao?

Lộc Hàm không tin đó là sự thật, mọi chuyện như một cơn mơ. Mới đây Lộc Hàm biết được sự thật về gia đình cậu, biết người cậu yêu nói dối mình bấy lâu, giờ đây lại thêm việc kỳ lạ này nữa, tất cả làm Lộc Hàm có cảm giác trước giờ Lộc Hàm đang sống trong một thế giới khác. Lộc Hàm im lặng không nói được lời nào, cậu bạn của Lộc Hàm cúi người nhìn Lộc Hàm nét mặt bây giờ quả thật là phong thái của Tử Thao

- Tiểu Lộc...bạn sao vậy? Bạn không vui sao?

Lộc Hàm ngước mặt nhìn chàng trai trước mặt, không biết nên gọi cậu ta bằng cái tên nào, Lộc Hàm nói đủ nghe

- Cậu là ai?

- Ha..ha..ha mày muốn tao là ai? Muốn tao là Tử Thao, thằng nhỏ ngờ nghệch lun theo đuôi các người hay là Tử Hoàng người mẫu nổi tiếng nhưng hận mày tận xương tủy?

- Tôi muốn sự thật!

Lộc Hàm nhìn người trước mặt ánh mắt trở nên cương nghị

- Sự thật?..ha ha ha, cậu thật ngu ngốc, bị lừa bao lâu nay mà không hề hay biết.

Thế Huân nhìn cậu ta cười cợt nó, cảm giác bắt đầu khó chịu Thế Huân cau mày gằn giọng

- Đủ rồi đó.

Lộc Hàm nhìn Tử Hoàng

- Nói đi, tại sao cậu lại nói dối là có anh em song sinh để lừa dối mọi người chứ

Tử Hoàng ngừng cười, thay vào đó là ánh mắt chứa đầy thù hận, cậu ta nghiến răng

- Tao không nói dối, đúng là tao có một người anh song sinh nữa nhưng...đã qua đời trong một tai nạn giao thông.

- Sao? Lại tai nạn sao?....-Lộc Hàm nhìn cậu ta ánh mắt có phần thương cảm

- Tai nạn lúc tao 15 tuổi, cả gia đình đều không qua khỏi, chỉ còn lại tao, một mình Tử Thao này.

- Vậy ra Tử Thao đúng là tên thật của cậu?

- Đúng vậy, Tử Thao là tao, còn Tử Hoàng là tên anh của tao. Sao?...Thương cảm à, thấy hoàn cảnh của chúng ta giống nhau không?

Tử Thao nhìn Lộc Hàm mỉm cười

- Tôi....

Nhưng không đợi Lộc Hàm trả lời nụ cười trở nên chua chát đầy phẫn uất

- Đừng mong tìm được sự đồng cảm giữa tao và mày, chính hoàn cảnh gần như nhau càng khiến tao ghét mày hơn.

Tử Thao tiến tới nắm cổ áo Lộc Hàm mắt trừng trừng

- Bỏ cậu ấy ra ngay–Thế Huân cau mày nghiêm giọng nhưng Tử Thao càng nắm chặt áo Lộc Hàm

- Tại sao chứ?-Lộc Hàm nhìn vào mắt Tử Thao

- Tại sao ư? Mày không thắc mắc sao? Thắc mắc tại sao lúc nào tên Diệc Phàm cũng đi cùng tao, vì sao tao lại ở trong nhà hắn?

Lộc Hàm nhìn Tử Thao chờ đợi câu trả lời

- Đúng vậy, vì khác với mày, người cứu tao là tên máu lạnh đó. Từ ngày hắn cứu tao thì cuộc đời tao đã chấm hết rồi. Tên khốn đó xem tao như một quân cờ, tao giúp hắn làm bao nhiêu chuyện xấu.

- Sao cậu không bỏ đi?

Tử Thao trừng mắt

- Bỏ đi? Tao đã định như vậy nhưng lúc đó....

Tử Thao nhìn sang Thế Huân đang ngồi bên cạnh

- Lúc đó em đã gặp anh!

- Liên quan gì tôi?

Thế Huân nhìn Tử Thao lạnh lùng, cậu ta nhào tới ngồi xuống cạnh Thế Huân ngả đầu lên vai Thế Huân, trong tư thế này Thế Huân có làm gì cũng không đẩy được cậu ta ra, ánh mắt mơ màng cậu ta nói tiếp:

- Có, có liên quan. Từ lần đầu gặp nhau em đã yêu anh rồi. Diệc Phàm đã hứa với em sẽ không hại anh, chỉ muốn lấy quyền lực từ anh thôi, khi đó hắn sẽ cho em tự do, em và anh chúng ta sẽ....

- Không có 2 chữ "chúng ta" đâu, làm ơn xích ra dùm!

Dường như câu nói vô tình của Thế Huân là chất xúc tác cho cảm xúc dồn nén bấy lâu của Tử Thao dâng lên tột độ, cậu ta quay sang nắm cổ áo Lộc Hàm thật chặt nghiến răng

- TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY, TỪ KHI MÀY XUẤT HIỆN MỌI THỨ MỚI BẮT ĐẦU ĐẢO LỘN

- Nè, bỏ ra–Thế Huân khó chịu

- Sao lại do tôi chứ?–Lộc Hàm nhìn Tử Thao thương hại

- Còn giả bộ không biết? Tên Diệc Phàm đó vì mày mới thất hứa với tao, vì mày mà hắn mún gϊếŧ Thế Huân của tao!

- Sao?–Lộc Hàm tròn mắt

- Mày nghĩ lần trước anh Huân bị xe đâm là do tai nạn sao? Đừng ngây thơ, ai cũng biết là do Diệc Phàm làm chỉ có đứa ngu như mày mới không biết

Lộc Hàm như chết lặng, vậy là Thế Huân cũng biết đó không phải tai nạn thông thường nhưng lại giấu cậu. Tử Thao thích thú quan sát sắc thái trên mặt Lộc Hàm đang thay đổi, Thế Huân càng lúc càng thấy khó chịu với cảnh tượng này

- Đừng đổ tất cả tội lỗi lên đầu người khác, tâm địa cậu độc ác sẵn rồi

- Anh nói gì vậy Thế Huân?

Thế Huân nhếch môi

- Sao cậu cứ kể xấu người khác mà không kể ra những chuyện mình đã làm

- Anh biết tất cả rồi sao?-Tử Thao hơi biến sắc

- Cậu tưởng cậu giấu được sao? Từ khi gặp cậu tại sinh nhật Diệc Phàm tôi đã điều tra và biết hiện tại cậu không còn anh em nào nữa.

- Anh biết sao lại giấu?

Thế Huân ngẫm nghĩ vài giây rồi nhìn sang Lộc Hàm đang tò mò lắng nghe câu trả lời rồi Thế Huân lạnh nhạt nhìn Tử Thao

==============================================

Như mình đã nói từ đầu là Tử Thao là vai phản diện, bạn nào là Hailang hay bias Tao đang đọc fic này thì thông cảm cho mình, chỉ là tình cờ xếp nhân vật vậy thôi chứ không hề có ý gì

Yêu :*

Vote/Cmt góp ý nha <3