Chương 41: Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa

Nguy cơ bị mất “nụ hôn đầu” đang tới rất gần mà Lộc Hàm thì vẫn “bất tỉnh nhân sự” không biết gì.

- Thưa cậu….

Nhưng đôi môi kia chưa kịp chạm vào môi Lộc Hàm thì cánh cửa bật mở, một tên mặc đồ đen xông vào làm khuôn mặt của người ngồi bên Lộc Hàm khó chịu

- Cái gì?

- Ơ…thưa thưa cậu...tên Thế Huân tới nói muốn đón vợ hắn về….

Trông bộ dạng rất hung dữ còn mang cả người theo nữa

- Hừ….nhanh vậy sao

Hắn thư thái bước ra, nhìn Lộc Hàm lần cuối, Lộc Hàm vẫn thim thϊếp trong mộng mị.

- Ồ, hôm nay có chuyện gì mà làm cậu đích thân tới nhà tôi vậy?

Giọng nói gian xảo làm Thế Huân ngước lên, phía trên những bậc cầu thang một người bước xuống mỉm cười đầy ẩn ý. Thế Huân cũng cười lấy lệ

- Xin lỗi đã trễ còn làm phiền.

- Không có gì.

Thế Huân cùng Xán Liệt ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng trong phòng khách cùng chủ nhà.

- Vậy có chuyện gì sao?

- À, là do vợ tôi.

Ánh mắt đối diện tỏ vẻ ngạc nhiên

- VỢ cậu?

- Đúng, hôm nay vợ tôi không khỏe. Có người nói thấy cậu đã…giúp đưa cậu ấy về nhưng….Hình như cậu đưa về nhầm chỗ

- Á…ha ha ha ha

Một tràng cười ngạo nghễ vang lên. Thế Huân bắt đầu hết kiên nhẫn

- Diệc Phàm, cậu bắt đầu làm tôi hết kiên nhẫn rồi đó

- À, xin lỗi. Nhưng tôi làm sao dám động tới vợ của cậu chứ. Biết đâu cậu làm vợ xinh đẹp của cậu giận giỗi nên cậu ta bỏ đi mất thôi

Thế Huân không đáp, tư thế dần thả lỏng dựa vào ghế. Xán Liệt vẫn điềm đạm

- Diệc Phàm, cậu thừa biết thông tin chúng tôi có không bao giờ là sai

- Thì sao?

- Thì….mày nên trả người đi

Đổi cách xưng hô là dấu hiệu cho cả 2 biết đôi bên đã bắt đầu trở mặt.

- Tao không giữ người của tụi mày

Rầm….

Thế Huân giơ chân đạp đổ cái bàn trước mặt. Diệc Phàm đứng lên Thế Huân cũng đứng lên rất nhanh túm lấy cổ áo Diệc Phàm.

- Mày tới số rồi, đồ của tao cũng dám động tới.

Bọn người của Diệc Phàm mặt mày bặm trợn đứng xung quanh đợi lệnh, người của Thế Huân tuy không nhiều bằng nhưng cũng đứng dậy sẵn sàng. Xán Liệt ra lệnh

- Kiểm tra đi.

- Tụi mày dám sao?

Diệc Phàm không nhường nhịn nữa hất tay Thế Huân ra khỏi người ánh mắt giận dữ. Người của Thế Huân xông lên thì bị bọn người của Diệc Phàm cản lại, hai bên bắt đầu xảy ra xô xát. Diệc Phàm nhanh chóng lôi trong người ra một khẩu súng, nhanh nhẹn hắn lên đạn chỉa thẳng vào Thế Huân

Cạch…….***

- Mày hết thời rồi–Diệc Phàm nhếch mép nhìn Thế Huân cười giảo quyệt

Cạch……***

Tiếng lên đạn lần này phát ra sau lưng Diệc Phàm, Xán Liệt đã đứng phía sau nhắm thẳng súng vào kẻ thù. Quay sang, Diệc Phàm bỗng cau mày

- Lại là mày, con chó của họ Phác

- Bỏ súng xuống!

Xán Liệt đáp lời bằng một câu dứt khoát. Thế Huân đứng đó quan sát nét mặt của Diệc Phàm một cách bình thản

- Có vẻ thế trận thay đổi rồi hả?

Quay sang Diệc Phàm thấy đám đàn em của hắn đang nằm la liệt trên sàn.

- Khốn kiếp, lũ vô dụng.

- Vậy bây giờ tao đi tìm người được rồi chứ?

Diệc Phàm cầm chắc súng trong tay quay hẳn sang Thế Huân

- Nếu mày muốn chết

- Mày cũng vậy–Xán Liệt tiến sát Diệc Phàm hơn

- Được, vậy tao với mày thử xem

Không khí căng thẳng từng giây, hai họng súng như muốn cướp mạng người khác. Ba người như đang thử thách sự gan dạ của nhau

- Dừng lại đi

Trong không gian lạnh băng một giọng nói khác xé tan không khí ảm đạm. Nhưng trong giọng nói đó chứa một điều gì rất khó hiểu

- Tiểu Lộc!

Cả 3 nhìn lên thấy Lộc Hàm đang khập khiễng chống nạn bước xuống cầu thang một cách khó khăn. Thế Huân chạy tới bên Lộc Hàm

- Em có sao không, để anh………

- TRÁNH XA TÔI RA

Lộc Hàm hất mạnh bàn tay Thế Huân ánh mắt nhìn đầy căm phẫn. Cả 3 người thanh niên nhìn Lộc Hàm ánh mắt đầy khó hiểu, riêng Thế Huân bắt đầu xuất hiện một nỗi hoang mang trong lòng

- Đồ khốn, mày làm gì Voi con rồi hả?

Xán Liệt bỏ súng xuống lao vào túm áo Diệc Phàm. Nhưng chính Diệc Phàm cũng ngạc nhiên đưa ánh mắt nhìn Lộc Hàm đầy khó hiểu. Riêng Thế Huân đứng như pho tượng trước mặt Lộc Hàm, rất lâu sau mới lên tiếng

- Em sao vâ……….

Bốp…….

Chưa nói hết câu một cái tát đau rát in hằn dấu tay Lộc Hàm trên mặt Thế Huân, không gian im lặng. Thế Huân nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh. Diệc Phàm và Xán Liệt thôi giằn co hướng ánh nhìn về phía 2 người

- Tại sao anh nói dối tôi?

Tim Thế Huân như vỡ tan, cả cơ thể có cảm giác như bị đóng băng, chỉ dám nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt. Thái độ của Thế Huân làm Lộc Hàm thêm tin những gì Lộc Hàm mới biết là sự thật, Lộc Hàm nói nhưng tránh gào lên

- Anh nói dối tôi đúng không? Đúng không? Anh lợi dụng tôi mất trí, vì đầu óc tôi rỗng tuếch nên anh xem tôi như trò chơi đùa giỡn với ký ức của tôi sao?

Lộc Hàm nói không kịp thở, l*иg ngực Lộc Hàm bây giờ như tắc nghẹn Lộc Hàm cảm thấy tim đau nhói hơi thở rất khó khăn Xán Liệt lên tiếng

- Em nói gì vậy voi con?

Lộc Hàm nhếch mép chua chát

- Nói gì à? Thế Huân anh nói đi? Tôi đang nói về việc gì?

Lộc Hàm nhìn Thế Huân đầy giễu cợt lẫn đau đớn, Thế Huân vẫn đứng đó im lặng trước vẻ bất cần của Lộc Hàm

- TẠI SAO ANH CÓ THỂ NÓI DỐI TÔI NHƯ VẬY? SAO KHÔNG CHO TÔI BIẾT BA MẸ TÔI ĐÃ CHẾT TRONG VỤ TAI NẠN ĐÓ RỒI HẢ?

Lộc Hàm như vỡ òa, khóe mi cay cay, ném mạnh cây nạn xuống sàn Lộc Hàm nắm áo Thế Huân giật thật mạnh. Thế Huân vẫn im lặng không nói gì, nhưng giờ đây trái tim Thế Huân đang từ từ ran nứt ra, những vết nứt trùng khớp với vết nứt trong tim Lộc Hàm. Xán Liệt cũng im lặng, vì anh ta hiểu rõ việc này, hiểu rõ ngày này sớm muộn cũng sẽ tới. Diệc Phàm cũng đã điều tra và biết được mọi việc nhưng nhìn vẻ đau khổ của Lộc Hàm, Diệc Phàm không biết nên vui hay nên buồn, nhưng đồng thời cũng không biết tại sao Lộc Hàm biết được những việc này. Sau vài giây Lộc Hàm buông tay ra khỏi áo Thế Huân, ánh mắt vô hồn

- Tôi biết tất cả rồi, những gì anh nói với tôi đều là dối trá. Gia đình tôi đã phá sản, công ty nhà tôi bây giờ thuộc sở hữu của tập đoàn The Rose. Ba mẹ tôi đã mất sau tai nạn và……..và tôi không phải là hôn thê của anh

Từng chữ của Lộc Hàn như con dao khoét sâu vết thương nơi trái tim Thế Huân, nhưng Thế Huân không nói được lời nào, không giải thích cũng không xin lỗi. Xán Liệt không chịu nổi

- Tiểu Lộc em hiểu lầm rồi thật ra mọi chuyện không phải như vậy, ai đã nói cho em biết những điều sai sự thật đó?

- Hiểu lầm? Vậy là anh cũng biết mọi chuyện, các người xem tôi như thằng ngốc sao?

- Không phải, thật ra ……..

- VẬY ANH NÓI ĐI CÓ PHẢI BÂY GIỜ TRÊN ĐỜI NÀY CHỈ CÒN LẠI MÌNH TÔI? CÓ PHẢI GIA ĐÌNH TÔI KHÔNG CÒN GÌ?

Xán Liệt cúi mặt gật đầu nhưng nhanh chóng tiến lại gần Lộc Hà

- Nhưng em phải nghe, ngoài việc ba mẹ em còn những chuyện khác là………

- Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm lời nói dối nào từ các người nữa

Lộc Hàm không nhìn Thế Huân khập khiễn bước ra cửa, đi được vài bước cánh tay Lộc Hàm bị níu lại

- Về nhà với anh ………

- Đó không phải nhà tôi.

- Tiểu Lộc

Mặc kệ Thế Huân, Lộc Hàm vẫn bước đi, cõi lòng Lộc Hàm giờ đây như có những mảnh thủy tinh vỡ cứ vô tình làm đau cậu từ bên trong. Nhìn dáng Lộc Hàm, Thế Huân không thể làm chủ được nét bình tĩnh trên mặt. Ánh mắt mang tia sợ hãi Thế Huân bước gấp gáp chặn trước mặt Lộc Hàm. Giang vòng tay rộng ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé

- Tiểu Lộc, em đừng đi…….

Lộc Hàm cảm nhận được hơi thở và nhịp đập con tim Thế Huân, Lộc Hàm thấy cả người mềm nhũn. Hơi ấm này, vòng tay ấm áp. Liệu Lộc Hàm có đủ can đảm để rời xa? Môi Lộc Hàm mấp máy đủ để 2 người nghe

- Tại sao?

- Vì…anh rất yêu em. Em đừng đi được không?

Từng chữ của Thế Huân như khắc sâu trong trí óc Lộc Hàm. Mắt Lộc Hàm như nhòe đi, vòng tay Thế Huân càng siết chặt Lộc Hàm hơn.

- Thế Huân…..

Lộc Hàm gọi tên Thế Huân, 2 tay giơ lên, nếu như trong hoàn cảnh khác thì đôi tay nhỏ bé của Lộc Hàn đã ôm lấy Thế Huân nhưng bây giờ thì mọi việc đã khác, Lộc Hàm rất nhanh làm chủ được lý trí, 2 tay đẩy mạnh Thế Huân ra

- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…

Thế Huân sững người, ánh mắt Lộc Hàm dành cho Thế Huân đầy oán giận, thái độ mà từ trước tới giờ Thế Huân chưa từng thấy nơi Lộc Hàm. Một lần nữa Thế Huân níu tay Lỗ Hàm

- Ở lại bên cạnh anh…….

Khuôn mặt lạnh lùng Lộc Hàm vẫn cố kìm nén con tim bước đi theo lý trí, Lộc Hàm ra khỏi cửa Thế Huân rất muốn kéo Lộc Hàm về bên cậu nhưng cả người Thế Huân không thể cử động. Một bức tường vô hình đã cản bước chân Thế Huân.

- Huân, cậu làm gì vậy sao để Voi con đi?

Thế Huân không đáp, Xán Liệt vội vàng đuổi theo Lộc Hàm, Xán Liệt cũng vội bước theo. Anh ta biết đây là cơ hội không dễ có được.

- Voi con, Voi Con em đi đâu vậy?

Xán Liệt đuổi theo đứng trước mặt Lộc Hàm, Lộc Hàm chưa đi xa được

- Đi khỏi các người.

- Mọi việc không phải như em nghe đâu, về nhà đi anh sẽ giải thích……..

- Cậu không nghe sao? Cậu ấy không muốn ở với những người dối trá nữa

Diệc Phàm đến bên cạnh nhìn Xán Liệt thách thức. Không quan tâm Xán Liệt tiếp tục thuyết phục Lộc Hàm

- Voi con, chúng ta về thôi. Bây giờ em còn biết đi đâu?

- Tôi không cần sự thương hại của các người

Lộc Hàm vẫn bước tiếp nhưng Xán Liệt không bỏ cuộc

- Nhưng em sẽ đi đâu?

- Cậu ấy sẽ đi với tôi–Diệc Phàm kéo Lộc Hàm về phía hắn

-----------------------------------------------------------------

Hiện giờ ta rất rảnh nên có dự định sẽ đăng 3chap/tuần.

Các rds ai đồng ý thì để lại cmt nha, ta sẽ theo số đông nếu ít cmt thì ta vẫn sẽ đăng 2chap/tuần

Vote+Cmt góp ý nào