Chương 37: Thà chết chứ không làm gánh nặng của anh

Nằm dưới đất, tình hình bây giờ đã được thay đổi, Thế Huân một chân dẫm lên người Trình Kha giọng đều đều

- Ai sai mày làm?

- Không ai cả, vì tao thù mày tận xương tùy nên mới muốn trả thù

Nhìn Trình Kha, Thế Huân nửa tin nửa ngờ, nhưng tình hình không cho phép Thế Huân ở đây lâu

-Đi thôi

Xán Liệt cùng đám vệ sĩ theo Thế Huân ra ngoài

- Tìm vợ tôi đi, không tìm được đừng về nữa

Thế Huân và Xán Liệt cũng bắt đầu đi tìm, trong lòng Thế Huân đang rối đủ thứ chuyện, nhưng thế Huân lo cho Lộc Hàm nhiều nhất, những vết thương trên người hầu như không làm Thế Huân có bất cứ cảm giác đau đớn nào. Trình Kha cố gượng dậy thì điện thoại sáng đèn, hắn lượm chiếc tai nghe

- Thất bại rồi!

- Chưa đâu, tôi sẽ chỉ cậu chỗ tìm ra vợ hắn, cậu sẽ tìm ra trước và tiếp tục làm chủ tình hình

- Sao?

****

- Tại sao cậu làm vậy?

Ngồi dưới sàn tay chân một lần nữa bi trói chặt Lộc Hàm nhìn Tử Hoàng, ngồi trên ghế đối diện Tử Hoàng tặng Lộc Hàm một cái nhếch môi

- Vì tao ghét mày, đây là cơ hội tốt. Ai cũng nghĩ mày bị tên kia bắt đi, nếu tao có gϊếŧ mày cũng chẳng ai biết, huống hồ gì đây là nơi hẻo lánh

- Cậu thật độc ác

Tử Hoàng rú lên điên dại

- Ha ha ha độc ác sao? Mày muốn nói sao cũng được. Chẳng phải mày đã từng thách thức tao?

Lộc Hàm im lặng, nhìn Tử Hoàng, Lộc Hàm thấy ghê sợ cậu ta

- Sao? Không nhớ à? Chẳng phải lúc ở bệnh viện mày nói nếu tao gϊếŧ mày tao vẫn thua sao?

- Thì sao?

- Thì tao sẽ chứng minh xem mày đúng hay tao đúng. Khi mày chết Thế Huân sẽ là của tao

Dường như con người Lộc Hàm, nét mặt Lộc Hàm luôn tỏ ra bình tĩnh trong những chuyện như vầy. Lộc Hàm nhìn Tử Hoàng ánh mắt thách thức

- Vậy sao cậu không gϊếŧ tôi ngay đi?

Ánh mắt căm thù Tử Hoàng nghiến răng

- Đâu để mày chết dễ như vậy được. Tao hận mày như vậy thì phải hành hạ mày từ từ cho mày chịu đau đớn đến chết.

Lộc Hàm nhìn Tử Hoàng cười nhạt, ánh mắt trống rỗng. Lộc Hàm đã quá mệt mỏi, toàn thân rã rời bây giờ Lộc Hàm chỉ muốn ngủ thôi. Lộc Hàm nhắm mắt giọng bất cần

- Tùy cô!

Tử Hoàng càng điên lên, cậu ta trừng trừng nhìn Lộc Hàm.

- Mày nghĩ nhắm mắt lại chờ đợi là được sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào là đau đớn

Đứng dậy Tử Hoàng bước tới gần Lộc Hàm. Dùng chân cậu ta đạp mạnh lên cổ chân Lộc Hàm

- Chết nè

Cơn đau làm Lộc Hàm mở mắt, Tử Hoàng tiếp tục đè mạnh chân cậu ta lên cổ chân Lộc Hàm. Chân đau làm mặt Lộc Hàm trắng bệch, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản lạ thường

- Cậu thật đáng thương

- Cái gì?_Tử Hoàng ngạc nhiên nhìn Lộc Hàm

- Tôi nói cậu thật đáng thương, phải hành hạ người khác mới có thể vui vẻ, luôn muốn chiếm đoạt hạnh phúc của người khác và nghĩ rằng có nó sẽ hạnh phúc.

- Mày im đi, nói nhiều

Tử Hoàng tức giận dùng cây gỗ gần đó quất mạnh vào người Lộc Hàm.

- Ha ha, sao? Biết thế nào là đau đớn chưa

- Nếu hành hạ tôi làm cậu thấy vui như vậy thì coi như trước khi chết tôi cũng có ích.

- Được, vậy tao sẽ làm cho mày phải quỳ xin tha

Để chứng minh cho hành động của mình Tử Hoàng dùng chân đá mạnh vào người Lộc Hàm, nhiều nhất là vùng bụng

- Mày chết đi.

Tử Hoàng dồn bao tức giận vào người Lộc Hàm, do lực tác động quá mạnh khóe môi Lộc Hàm bắt đầu chảy máu.

- Sao? Mày thấy thế nào? Bây giờ ai thắng ai thua đây?

Lộc Hàm mệt mỏi không trả lời, mồ hôi túa ra trên trán, trong đầu Lộc Hàm bây giờ chỉ còn lại hình ảnh của Thế Huân mà thôi, bất giác môi Lộc Hàm mấp mấy

- Thế...Thế Huân..

- Ha ha thật tội cho mày, đừng nghĩ Thế Huân sẽ tới đây cứu mày. Đừng hy vọng nữa. Lộc Hàm nằm dưới sàn, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân rã rời. Nhìn Lộc Hàm mà Tử Hoàng hả dạ vô cùng

- Chưa hết đâu, tao còn một món quà nữa dành cho mày đây.

Lấy trong giỏ ra một con dao nhỏ, cúi xuống bên Lộc Hàm

- Tao sẽ cho mày chết thật khó coi

Tử Hoàng không ngần ngại đưa con dao sáng choang sắc nhọn lên khắp mặt Lộc Hàm, cậu ta muốn thấy vẻ sợ hãi của kẻ thù nhưng Lộc Hàm vẫn không biến sắc

- Được, mày giỏi lắm để coi mày còn cứng đầu được bao lâu.

Tử Hoàng vung con dao sắc bén định rạch một đường trên mặt Lộc Hàm thì một giọng nói làm cậu ta khựng lại

- Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?

Quay lại, phía sau cậu ta là Trình Kha, người của Trình Kha nhiều hơn nên tất nhiên anh ta chiếm ưu thế

- Sao anh biết chỗ này?

- Cậu không cần biết, chỉ cần trả lại "vật phẩm" cho tôi

- Không đời nào, cậu ta là của tôi.

Cạch....

- Thật phiền phức

Nói một cách chán nản Trình Kha đồng thời lên đạn chỉa súng vào đầu Tử Hoàng

- Anh dám?

- Thử nhé

Khuôn mặt thích thú đó khiến Tử Hoàng biết mình đang đối mặt với một tên liều mạng. Thấy cậu ta im lặng Trình Kha nhếch môi

- Đưa thằng nhỏ đó đi

Một tên thuộc hạ tháo dây trói, bế Lộc Hàm lên. Lộc Hàm vẫn mở mắt nhưng không phản kháng cũng không nói gì, Lộc Hàm đã kiệt sức. Nhìn Tử Hoàng, Trình Kha mỉa mai

- Bây giờ tôi biết vì sao tên Thế Huân chọn thằng nhóc đó chứ không phải cậu rồi

- Cái...cái gì?

- Cậu.....Quá tầm thường ha ha ha

Để lại một tràng cười dài Trình Kha bỏ đi. Tử Hoàng nắm chặt tay ánh mắt căm tức

- Đồ đê tiện!

Đưa Lộc Hàm tới một nơi cách đó không xa, cuối cùng Lộc Hàm cũng được ngồi dựa lưng vào một gốc cây. Trình Kha ra lệnh cho đám thuộc hạ

- Gọi cho chồng cậu ta đi

Quay sang Trình Kha nâng cằm Lộc Hàm đưa chai nước đút cho Lộc Hàm một ít nước

- Thấy chưa, ở chỗ anh sung sướиɠ không chịu, bỏ trốn làm gì bây giờ thương tích đầy mình.

Nhìn Lộc Hàm, Trình Kha bỗng thấy thích thú

- Cậu em cũng xinh nhỉ?

- Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra ngay

Thế Huân và Xán Liệt cùng đám vệ sĩ đứng phía sau giọng đầy đe dọa

Nhìn sang Lộc Hàm, Thế Huân hơi nhíu mày

- Trình Kha?

- À...đừng có nhìn tao như vậy, không phải tại tao đâu.

Ngồi xuống Trình Kha cầm dao kề sát cổ Lộc Hàm

- Nhưng nếu bây giờ mày không chịu nhượng bộ thì kết quả cuối cùng là...tại mày đó

- Mày muốn sao?

- Ha ha, mày biết mà.

Thế Huân quay sang Xán Liệt

- Tất cả không được xen vào

Trình Kha đắc ý

- Xử nó đi

Đám người kia hùng hổ cầm gậy xông vào

- Thế Huân cẩn thận

Sau tiếng của Xán Liệt một cây gậy vụt mạnh từ phía sau khiến Thế Huân khụy xuống. Khuôn mặt vẫn không tỏ ra một chút sắc thái.

- Thế...Thế Huân...

Lộc Hàm thấy tất cả, nghe tất cả môi mấp mấy gọi tên Thế Huân, không biết Thế Huân nghe không chỉ thấy ánh mắt hướng về phía Lộc Hàm.

- Cậu...cậu làm gì vậy?

Mọi người bất ngờ trước hành động của Lộc Hàm, Lộc Hàm nắm lấy tay cầm dao của Trình Kha đang kề ngay cổ ấn vào cổ mình. Một vệt đỏ lan ra làn da trắng. Lộc Hàm nhìn sang Thế Huân nói giọng tức giận

- Em thà chết còn hơn nhìn anh như vầy, thà chết không làm gánh nặng của anh.

- Ngốc...ngốc...em thật ngốc!

Thế Huân la Lộc Hàm nhưng ánh mắt dịu dàng, không đợi thêm nữa Thế Huân bắt đầu chống trả lại bọn người kia, Xán Liệt và đám vệ sĩ cùng xông tới. Một cuộc hỗn chiến xảy ra trong tích tắc, Thế Huân lao về phía Trình Kha ánh mắt anh ta đang hoang mang.

- Khốn kiếp, nếu không gϊếŧ được mày tao sẽ cho mày phải sống trong hối tiếc.

Ôm Lộc Hàm đứng lên Trình Kha ấn mạnh dao cứa vào cổ Lộc Hàm. Những dòng máu đỏ chảy xuống làm bao nhiêu quyết tâm của Thế Huân cũng trôi theo. Phía xa một người tai đeo tai nghe đang dùng ống nhòm quan sát tất cả

- Thưa cậu, tên đó gϊếŧ chàng trai thì sao?

- Hắn không dám cãi lời tôi đâu, vở kịch này hay thật

- Nhưng hắn vào đường cùng rồi biết đâu...

- Thì cứ đợi mà xem, dù sao hắn cũng đã làm trái ý tôi anh nghĩ tôi nên cho cậu ta sống tiếp không?

Một đường cong nham hiểm ẩn hiện trên gương mặt đó. Hắn thích thú nhìn ra phía xa

- Không được động tới vợ tao. nếu không đừng trách

- Ha ha thử xem

Con dao mỗi lúc một cứa sâu vào cổ Lộc Hàm, Thế Huân đau lòng lắm, giọng thương lượng

- Vậy tao sẽ thay chỗ cậu ấy

Ngẫm nghĩ vài giây Trình Kha mỉm cười

- Được. Mày lại đây

Nhanh chóng Trình Kha đẩy Lộc Hàm về phía Xán Liệt một tay cầm súng chĩa vào đầu Thế Huân.

- Ha ha lần này mày hết đường thoát

Cạch..**

Trình Kha ánh mắt ngập trong thù hận, tay lên đạn nhắm thẳng vào đầu Thế Huân

- Voi con

Xán Liệt ngạc nhiên thấy Lộc Hàm khập khiễng bước ra khỏi nơi an toàn ánh mắt trống rỗng bước lên phía trước

- ĐỒ NGỐC EM LÀM GÌ VẬY?

Thế Huân hét lên như muốn tỉnh dậy và làm chủ hành động của mình, nhưng Lộc Hàm không quan tâm, nhìn thẳng vào Trình Kha, Lộc Hàm nói đủ nghe

- Tôi phải làm sao mới cứu được anh ấy?

- Cái...cái gì? Cậu em điên à?–Trình Kha nhếch môi chế giễu

Nhưng nhìn ánh mắt Lộc Hàm, hắn ngừng cười. Móc trong túi ra một khẩu súng ngắn ném về phía Lộc Hàm

- Tôi không biết trong đây còn đạn không, bây giờ cậu em dùng súng bắn vào đầu mình nếu súng còn đạn thật thì cậu em chết, hắn cũng phải chết. Nếu cậu còn sống được thì tôi tha hắn.

- MÀY ĐIÊN RỒI–Xán Liệt tức giận, nhìn sang Lộc Hàm, Xán Liệt kéo Lộc Hàm về

- Đừng nghe lời hắn...

Chưa nói hết Lộc Hàm đã tuột khỏi tay Xán Liệt cúi xuống cầm lấy cây súng.

- Voi con....

- Tôi sẽ thử -Ha ha ha tuyệt, nào để xem sống hay chết đây

Trình Kha thích thú quan sát từng cử động của Lộc Hàm. Cầm súng chỉa vào đầu mình Lộc Hàm hướng ánh mắt về phía Thế Huân đang nhìn cậu giận giữ. Lộc Hàm chỉ mỉm cười, tay nhẹ nhàng lên đạn

Cạch...***

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lộc Hàm