Chương 18: Vì em là của anh

-Anh cảnh cáo em, sau này không được ăn thức ăn do Khánh Thù đưa.

Nó bất bình

-Sao vậy? Có độc đâu mà lo xì...

Thế Huân siết chặt tay Lộc Hàm nói như đinh đóng cột

-Nhớ đó, cãi lời biết tay anh!

Lộc Hàm thở ra nhìn vẻ mặt đáng ghét gia trưởng của Thế Huân.

Phía sau tay Khánh Thù nắm chặt mắt ánh lên tia giận giữ về phía Thế Huân. Nhưng Khánh Thù biết nếu bây giờ làm phản ứng sẽ không ích lợi gì cho mình, có khi làm bạn với Lộc Hàm cũng không có cơ hội nữa.

Ăn xong Lộc Hàm với Bạch Hiền gọt trái cây làm món tráng miệng (kế hoạch hái mận đã phá sản)

-Á...

Lộc Hàm kêu lên một tiếng tay nắm chặt tay kia.

Bạch Hiền lo lắng:

- Chết rồi, chảy máu kìa

Khánh Thù nhanh chân tới gần mặt đầy lo lắng

- Tiểu Lộc em đứt tay à, để anh....

Một lần nữa Khánh Thù chưa kịp chạm vào tay Lộc Hàm thì một bàn tay khác đã chìa ra nắm lấy bàn tay của "nạn nhân".

-Để anh xem!

Cầm tay Lộc Hàm lên xem xét một lúc chừng 2s Thế Huân cầm ngón tay Lộc Hàm đưa vào.....miệng.

-Á...a..Anh làm gì... - Lộc Hàm đỏ mặt

Trước hành động "gợi cảm" của Thế Huân mọi người đứng hình vài giây rồi mỉm cười, riêng một người đang cố nuốt cục tức vào trong: Khánh Thù

Khi cảm thấy cách đó đã phát huy tác dụng Thế Huân thả tay Lộc Hàm ra. Quản gia Lâm đúng là "chuyên nghiệp" khi đã đứng bên chuẩn bị sẵn băng keo cá nhân. Nhẹ nhàng Thế Huân băng ngón tay bị thương của Lộc Hàm lại.

- Cám...cám ơn

Lộc Hàm ngại ngùng nhìn Thế Huân và mọi người. Còn Thế Huân vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày nhìn Khánh Thù:

-Cám ơn cậu, nhưng Tiểu Lộc là vợ tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy lần sau không cần phiền cậu nữa

Lộc Hàm vẫn rất thắc mắc tại sao Thế Huân lại đối xử với Khánh Thù như vậy, Lộc Hàm thấy rất khó xử.

Thấy không khí quá ngột ngạt Chung Nhân nói:

-Thôi chắc bọn mình phải về rồi , cám ơn về món thịt nướng nha.

Khánh Thù ra về mà lòng không yên, không muốn để người cậu ta yêu ở lại bên cạnh Thế Huân. Ánh mắt Khánh Thù đầy nỗi buồn thất thểu ra về

*BUỔI TỐI:

- Lạ thật, đâu rồi ta?

Lộc Hàm tìm khắp phòng rồi xuống phòng khách tìm típ.

Thế Huân, Bạch Hiền và Xán Liệt đang ngồi trên ghế sofa mà Lộc Hàm cứ coi như không thấy mải mê tìm xung quanh

- Anh tìm gì vậy? - Bạch Hiền hỏi

- Con nai bông đó, lúc Khánh Thù tặng anh nhớ là để ở đâu đây mà.

-Khỏi cần tìm!

Thế Huân vẫn gián mắt vào tivi mặt tỉnh bơ.

Xán Liệt cười nham nhở

- He he phải đó "voi con" nếu không muốn tập thể dục thì em khỏi tìm nữa mắc công.

- Cái...i...gì? Sao vậy?

Mắt Lộc Hàm chắc bây giờ to ghê lắm, hết nhìn Xán Liệt rồi nhìn sang Thế Huân vẻ mặt khó hiểu, Xán Liệt "động lòng thương" dẫn Lộc Hàm ra ngoài, tới trước cây mận hồi sáng cười gian ác.

- Anh dẫn tôi ra đây làm gì?

Ánh mắt ngờ vực Lộc Hàm nhìn Xán Liệt. Tên này thì cố gắng nhịn cười tay chỉ lên cây.

Theo hướng chỉ Lộc Hàm từ từ nhìn lên Lộc Hàm muốn "chết lâm sàng" khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

- Á....á....á...á...cái gì thấy ghê quá vậy hả....a..a?

Lộc Hàm nhìn Xán Liệt bằng khuôn mặt hãi hùng.

- Haha, nhìn kỹ đi voi con, không phải em đang tìm nó hả?

Lộc Hàm lấy can đảm nhìn kỹ lên cây thì nổi hết da gà. Con nai bông của Khánh Thù cho Lộc Hàm đang "thắt cổ tự tử" trên cây mận, kế bên tổ ong vò vẽ hồi sáng. Thê thảm hơn không biết làm sao mà mấy con ong bu đen bu đỏ lên người con nai tội nghiệp.

Xán Liệt thở ra, "thêm dầu vào lửa"

-Hơi...i..i.z..z..bây giờ muốn cứu nó khác nào "tuyên chiến" với lũ ong.

Lộc Hàm tức tối xông thẳng vào nhà.

- NGÔ THẾ HUÂN..NN...NNNNNNNNNNN

Thế Huân vẫn thản nhiên xem tivi không thèm nhìn Lộc Hàm.

-Chuyện gì?

Lộc Hàm xộc tới

-Anh còn hoi? Sao anh dám....dám...."gϊếŧ" con nai của em?

Thế Huân vẫn thản nhiên một cách "vô số tội"

- Anh không có làm!

- Không phải anh thì ai vào đây?

Thế Huân ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang nhìn Lộc Hàm mặt...đăm chiêu rồi chỉ tay về phía.....tên vệ sĩ đang đứng trước cửa

- XẠO - Lộc Hàm tức giận hét lên

Thế Huân vẫn "ngoan cố"

- Em có thể xác minh!

Lộc Hàm tức tối tới trước mặt người mặc vest đen

- Không phải anh đúng không?

Người này cũng biết Lộc Hàm hỏi gì miệng lắp bắp:

- Thưa...thưa thiếu gia...thật ra....là tôi làm....

- Hả....ả....ả....

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn người này rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề quay laị nhìn Thế Huân đầy nghi ngờ.

Thấy Lộc Hàm làm dữ Thế Huân lên tiếng:

- Anh chỉ đưa ra ý tưởng còn người thực hiện là anh ta

Lộc Hàm giận sôi gan bỏ lên phòng.

Xán Liệt trêu ghẹo:

-Rồi, Giận nữa!

Cộc ...cộc...

-... ...... ... - không trả lời

Cạch...

Mở cửa vào Thế Huân tiến tới xoa đầu Lộc Hàm

-Giận anh rồi sao? Lộc Hàm nhìn Thế Huân giận dỗi

-Sao anh làm vậy, Khánh Thù tốt mà sao anh cứ tỏ ra khó chịu với người ta vậy?

Thế Huân nhìn Lộc Hàm ánh mắt suy tư:

- Ai cố tiếp cận em đều đáng ghét hết.

Lộc Hàm thắc mắc nhìn vào mắt Thế Huân

- Anh sao vậy?

Thế Huân tiến tới gần Lộc Hàm hơn để tay lên trán Lộc Hàm vuốt ve mái tóc

- Vì em là của anh!

Thế Huân đang dùng ánh mắt chất chứa nhiều tình cảm nhìn Lộc Hàm khiến lòng Lộc Hàm không khỏi xao động. Lộc Hàm biết từ lâu hình ảnh của Thế Huân đã bắt đầu hiện diện trong lòng Lộc Hàm rồi.

Môi Thế Huân mấp máy đủ để Lộc Hàm nghe thấy:

-Anh yêu em!

Câu nói đột ngột của Thế Huân làm Lộc Hàm bối rối, tuy biết Thế Huân có tình cảm với Lộc Hàm nhưng lần đầu thấy Thế Huân bày tỏ như vầy Lộc Hàm thật sự không biết nên xử sự như thế nào.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm, khuôn mặt như đang chờ đợi điều gì đó, mặt Lộc Hàm ửng hồng:

- Có thể em không nhớ những chuyện lúc trước giữa chúng ta, nhưng em nghĩ có lẽ là cảm giác này....

Đang bất ngờ trước câu trả lời của Lộc Hàm thì Lộc Hàm lại mỉm cười với Thế Huân.

-...Cảm giác ngọt ngào và....hạnh phúc.

Nghe Lộc Hàm nói mà Thế Huân muốn nhảy cẫng lên, Lộc Hàm hạnh phúc khi ở bên Thế Huân thật sao? Cảm thấy ngọt ngào thật sao?

Lúc này đây đôi mắt màu nâu nhạt càng đẹp hơn khi lấp lánh những tia hạnh phúc. Thế Huân nhìn Lộc Hàm, nở một nụ cười thật sự:

-Ngọt ngào sao?

Lộc Hàn "chắc như bắp", đưa một tay lên bẹo má Thế Huân miệng cười thật tươi:

- Ừa,...Ngọt như...như kẹo mây vậy! (hơi..z...z.. thiệt khổ hết sức, kẹo bông gòn mà cứ kêu là kẹo mây)