- Thế...Thế Huân!
Lộc Hàm vẫn còn ngơ ngác “như con tê giác” thì 2 tên kia bắt đầu “Tuyên chiến”
- Khánh Thù, cậu làm gì lôi kéo vợ tôi vậy?
- Thế Huân? Sao anh lại ở đây?
Khánh Thù hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Thế Huân, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
- À,...Đây là học viện The Rose mà tại sao tôi lại quên nhỉ?
Đứng giữa nhìn 2 người cười cười nói nói mà mắt thì đang nhìn nhau té lửa Lộc Hàm mới lên tiếng:
- Anh...Anh Khánh Thù, Xin lỗi nhưng....tôi không biết có quen với anh không nữa..
Khánh Thù lo lắng:
- Em đang nói gì vậy Tiểu Lộc?
Lộc Hàm tỏ vẻ ái ngại
- Xin..xin lỗi vì không nhớ ra anh vì sau tai nạn đó tôi...tôi không còn nhớ gì nữa!
- Không..không nhớ?
- Đúng, tôi...mất trí nhớ !
- Mất..mất trí nhớ?
Nghe Lộc Hàm nói mà Khánh Thù có cảm giác mặt đất dưới chân đang nứt ra, khuôn mặt có nét hụt hẫng.
- Sao lại như vậy? Em không thể quên, không thể mất trí nhớ được, Tiểu Lộc em nhớ lại đi mà, Anh là Độ Khánh Thù em nhớ lại đi....
Thấy Khánh Thù như vậy Lộc Hàm rất bối rối
- Xin...xin lỗi nhưng...
- Không, sao em có thể quên anh? Chúng ta gặp nhau cách đây 2 năm, bao nhiêu kỷ niệm đẹp em không nhớ sao?
- Ơ...Tôi...
- Tiểu Lộc sao em có thể quên anh, quên tình cảm anh....
Thế Huân hết kiên nhẫn vòng tay qua vai Lộc Hàm ôm sát vào người, mặt vẫn thản nhiên:
-Đủ rồi, Khánh Thù cậu không thấy sao? Cậu đang làm Tiểu Lộc khó xử đó, Tiểu Lộc không còn nhớ gì hết, không nhớ cậu đâu, tốt nhất cậu nên về đi đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Khánh Thù tức giận:
- “Chúng tôi” Tiểu Lộc không lẽ em...?
- Đúng, cậu ấy là hôn thê của tôi!
Khánh Thù hét lớn:
- TÔI KHÔNG HỎI ANH. Tiểu Lộc, em trả lời đi có đúng là em đã đồng ý không?
Bây giờ Lộc Hàm thực sự khó hiểu, người này là sao có quan hệ gì với Lộc Hàm? Sao anh ta lại kích động như vậy? Thấy Lộc Hàm im lặng Thế Huân xiết chặt vai Lộc Hàm:
- Tiểu Lộc, em nói cho cậu ấy biết đi!
Lộc Hàm thấy Khánh Thù thật đáng thương Lộc Hàm nghĩ:
- “Nên cho anh ta biết sự thật cũng tốt”
- Tôi là vợ chưa cưới của Thế Huân thật mà, anh đừng hung dữ với anh ấy như vậy!
- NÓI DỐI. Em không thể đồng ý nhanh như vậy.
Thế Huân bực tức khẽ cau mày
- Khánh Thù, chính cậu đã nghe rồi đó, đừng lôi thôi nữa tôi không đủ kiên nhẫn nữa đâu, cậu về đi.
Nói rồi Thế Huân kéo theo Lộc Hàm quay người đi để lại Khánh Thù với khuôn mặt tuyệt vọng, khụy xuống :
- Mình thua rồi sao?
Từ xa một cặp mắt nãy giờ đã chứng kiến “vở kịch” từ đầu tới cuối.
Trên xe, khuôn mặt Thế Huân đắc thắng nhìn Lộc Hàm:
- Em sao vậy? Nãy giờ không nói gi?
- Người đó là sao với em vậy? Hình như anh cũng biết anh ta?
Thế Huân khẽ nhăn mặt:
- Em hỏi làm gì? Quan tâm hắn sao?
- Có một chút, vì em không nhớ gì nên...
- Một người bạn thôi!
Thế Huân ngắt lời Lộc Hàm, nhưng hình như sau khi gặp Khánh Thù, Lộc Hàm bắt đầu có nhiều câu hỏi về cuộc sống của Lộc Hàm trước đây
- Em có thân với Khánh Thùkhông? Sao anh ta có thái độ như vậy?
Thế Huân khó chịu
- Không thân thiết gì hết, cậu ta chỉ là bạn bình thường, em quên cậu ta đi.
- Vậy...em vẫn có nhà đúng không? Sao anh không đưa em về nhà mà...
- Sao hôm nay em hỏi nhìu vậy?
Thế Huân ngắt lời Lộc Hàm vẻ bực dọc, Lộc Hàm kiên nhẫn:
- Còn công ty nhà em? Anh nói em biết đi?
- Em không cần lo những chuyện đó.
- Em có thể làm bạn với Khánh Thù không?
- Không được!
Sau vài câu Lộc Hàm mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ đang có:
- Anh thật gia trưởng, sao việc gì cũng giấu em?
- Cái gì?
- Hay anh làm gì sai sợ em biết? Muốn biết về cuộc sống của mình có gì sai?
- Nghe lời anh được không?
- KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC...anh có biết cảm giác đầu óc trống rỗng là như thế nào không? Còn anh thì không chịu kể gì cho em nghe, em đã chờ chờ tới hôm nay rồi.
- Không phải chỉ cần anh là đủ sao? Bạn bè em có thể tìm người khác mà như bây giờ không phải tốt sao? Em có Bạch Hiền, Xán Liệt còn Quốc Hy và Đường Du và....
- Thôi đi, nếu anh không muốn nói thì thôi. Anh thật ích kỷ.
-...............
Về tới nhà Lộc Hàm đi thẳng vào không thèm chào hỏi ai lên lầu đóng sầm cửa.
Xán Liệt và Bạch Hiền về trước nên không hiểu chuyện gì:
- Sao? Sao vậy ...cãi nhau à?
Thế Huân không đáp một cánh cửa nữa đập mạnh trên lầu.
*BUỔI TỐI:
Nằm ôm con voi mà Lộc Hàm vẫn chưa hết giận, Lộc Hàm thấy ghét Thế Huân, giận Thế Huân, muốn “nghỉ chơi” với Thế Huân.
Còn Thế Huân nhốt mình trong phòng đầu óc hỗn độn, tai văng vẳng tiếng cãi nhau với Lộc Hàm lúc nãy. Nhưng 2 “anh” này có một điểm chung: ai gõ cửa cũng không mở.
Bạch Hiền lo lắng nhìn Xán Liệt:
- Làm sao đây?
Xán Liệt nhún vai lắc đầu rồi cả 2 cũng “giải tán”
Sau “một thời gian dài” suy nghĩ, trằn trọc, bất an Thế Huân đưa ra một quyết định “vô cùng”....mất mặt là....đi xin lỗi Lộc Hàm.
Cộc...cộc....
-............................(ở trong im lặng)
Cộc....cộc...cộc...
-...................... (vẫn im re)
Rầm...rầm...rầm...
- ĐỦ RỒI, MUỐN PHÁ CỬA LUÔN HẢ? ĐI CHỖ KHÁC HẾT ĐI.
- Nhóc con, mau mở cửa cho "chồng" em nếu không anh tự vào đó.
- Tùy anh!
Thế Huân xoay tay nắm cửa......không được.
- “Hừ...dám chơi trò khóa trái cửa”
Bên trong Lộc Hàm đang đắc ý vì Thế Huân vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.
5 Phút sau:
- “Sao im re vậy cà?”
Lộc Hàm tò mò bước thật nhẹ xuống giường tiến tới sát cửa áp tai lên nghe ngóng.
Lộc Hàm tập trung cao độ để nghe thử coi sau lớp cửa gỗ dày cộm Thế Huân có còn đứng đó không.
Sau 5 phút nghe ngóng Lộc Hàm thất bại thở ra.
- "Không nghe gì hết"
- Em to gan thật, giở trò khóa cửa nhốt chồng ở ngoài!
Bỗng Lộc Hàm giật thót tim khi tiếng Thế Huân lạnh ngắt phía sau lưng Lộc Hàm.
- Á á á ....
Quay qua Lộc Hàm vô cùng “thảng thốt” khi thấy Thế Huân đang ở ngoài cửa sổ phòng Lộc Hàm, nó chỉ nhìn thấy “phần trên” của Thế Huân, 2 tay đang vịn vào thành cửa và...cầm theo một túi giấy.
-----------------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi vì hôm nay ta chỉ đăng 1chap, mai ta sẽ bù
Vote tiếp đi mấy rds