Chương 12: Đừng kêu em là Voi nữa

*SÁNG

Lộc Hàm thức giấc thấy người hơi ê ẩm, cố gượng dậy Lộc Hàm thấy Thế Huân đang ngồi phía bàn học chống tay lên trán mắt nhắm nghiền.

Nhìn nét mặt bình thản của Thế Huân khi ngủ nhưng có phần hơi tiều tụy làm Lộc Hàm thấy sao mà thương Thế Huân quá! Lộc Hàm nhìn tên con trai đó mà thấy lòng ấm lạ.

Mở mắt thấy Lộc Hàm đã tỉnh đang ngồi dựa vào giường trong lòng Thế Huân an tâm hơn nhưng nét mặt vẫn thờ ơ:

- Em tỉnh rồi à?

Ánh mắt tinh nghịch Lộc Hàm lấy một cái gối trên giường...ném thẳng vào mặt Thế Huân:

- Nè, anh sao vậy? Canh chừng người ốm mà ngủ gật như vậy đó hả????

Vẫn vẻ nghiêm nghị hàng ngày Thế Huân lườm Lộc Hàm:

- Ốm cái gì, em mê ngủ thì có, đã ngủ 1 ngày 1 đêm rồi ai mà rãnh thức suốt thời gian đó coi một "con voi" ngủ chứ.

Lộc Hàm tròn mắt

- Sao? Đã 1 ngày rồi sao?

Thế Huân không đáp tiến lại giường làm Lộc Hàm bối rối

- Anh...anh làm gì vậy?

Thế Huân đưa mặt vào sát mặt Lộc Hàm chỉ còn cách vài mm, Lộc Hàm ửng hồng 2 má mắt mở trân trân nhìn mặt Thế Huân ngày 1 gần.

Thế Huân đưa tay đặt lên...... 2 má của nó.....áp trán vào trán Lộc Hàm.

- Gì..ì...ì...

Lộc Hàm không nói được, tim Lộc Hàm giờ đang múa ba lê trong l*иg ngực.

- Hết sốt rồi!

Thế Huân ngồi dậy vẻ mặt tỉnh bơ .

-Nè...nè...đồ ngốc, bộ anh không biết dùng nhiệt kế sao? Đo...đo nhiệt độ...kiểu...kiểu...

Không đợi Lộc Hàm nói hết câu nhưng nhìn bộ mặt đỏ lựng của Lộc Hàm, Thế Huân đã "thấu hiểu" hắn nhếch môi "xảo quyệt"

- Cách đó chính xác hơn, vừa đo độ, vừa đo......nhịp tim!

Nhìn bộ mặt Thế Huân mà Lộc Hàm thấy "căm phẫn", Lộc Hàm hét vang nhà:

-ĐỒ....ĐỒ KHÙNG!

Thế Huân tỏ vẻ kênh kiệu đứng dậy tiến tới phía cửa không quên quay lại "bồi dưỡng" Lộc Hàm thêm một câu shock óc:

-Ngoan ngoãn đợi anh mang thức ăn vào và....đừng mơ tưởng tới việc hôn anh nữa...!

Lộc Hàm đứng hình nhìn Thế Huân cười gian xảo đi ra..

*CHIỀU HÔM SAU

Trong nhà nhộn nhịp hẳn lên từ khi Lộc Hàm tỉnh dậy, Chung Nhân và Tử Thao biết chuyện cũng ghé qua thăm Lộc Hàm chỉ có Thế Huân là không biết hôm qua tới nay cứ đi đâu mất biệt tối mới về thăm Lộc Hàm.

- Tiểu Lộc nè, bạn có muốn đi du lịch không?

Chung Nhân nhìn Lộc Hàm hứng khởi

- Du lịch hả? Ở đâu vậy?

- Ở một vùng núi rất đẹp, ở đó phong cảnh đẹp lắm, non xanh nước biếc rất vắng nên không ồn ào rất tốt cho bạn nghĩ ngơi.

Nghe tới du lịch, được đi chơi là mắt Lộc Hàm sáng rỡ

- Thích quá vậy, mình rất muốn đi!

- Mình, Mình cũng đi nữa - Bạch Hiền và Xán Liệt cũng phấn khích lắm

Chung Nhân vui vẻ:

- Ừa, vậy khi nào bạn khỏi hẳn chúng mình đi nha, nhà mình có một biệt thự nhỏ ở đó đủ chỗ cho tất cả chúng ta

- Còn mình?

Tử Thao chen ngang.

- Ừm ...nếu bạn thích.

Chung Nhân miễn cưỡng, Chung Nhân không hiểu sao không thích Tử Thao, Chung Nhân luôn thấy ở cô bạn kia có một thứ gì bên trong rất gian xảo

- Ừa Tử Thao à, bạn cũng đi luôn cho vui ha!

Lộc Hàm nhìn Tử Thao nói giọng thân thiện, Lộc Hàm không ghét cô ta.

Ngồi chơi một hồi mọi người để Lộc Hàm nghĩ ngơi nên Chung Nhân nhanh chóng được Bạch Hiền dẫn sang phòng, Bạch Hiền ba hoa "tám chín" đủ thứ.

- Anh đang làm gì vậy???

Xán Liệt quay qua thấy Tử Thao đã tiến lại ngồi gần mình, vẫn bộ mặt háo sắc mọi ngày:

- Hi! Người đẹp, tưởng em đang ở phòng Bạch Hiền.

Tử Thao cười giả lả:

- Ở trên đó cũng không có gì để nói nên em định về. Ai ngờ xuống đây lại gặp anh.

- Vậy là chúng ta có "duyên tiền định " rồi

Nghe Xán Liệt "ví von" hơi quá Tử Thao hơi ngượng liền đổi chủ đề

- Tội ngiệp Tiểu Lộc quá, khi không bị người ta hại.

- Ừm, làm tụi anh lo quá chời.

Mắt Tử Thao sáng lên

- Mà Tiểu Lộc cũng tệ, dễ tin người quá chời, một tin nhắn đã như vậy rồi. Mà là hôn thê nhưng mọi việc của anh Thế Huân đều biết rất mơ hồ nên mới xảy ra chuyện này.

Nói một hơi quay qua thấy Xán Liệt vẫn tươi cười Tử Thao được nước làm tới:

- Nhìn họ em thấy không hợp!

- Không hợp?

- Vâng! Tiểu Lộc không hợp với anh Thế Huân gì hết á.

Xán Liệt cũng chỉ ngồi nghe rồi cười không phản bác cũng không đồng tình làm Tử Thao hơi ngượng nghịu:

- Thôi trễ rồi em về nhé.

- Ừ, chào nhé người đẹp, hẹn gặp lại nha.

Xán Liệt nhìn Tử Thao đá "lông nheo" cậu ta đỏ mặt quay đi

Tử Thao vừa quay đi Xán Liệt liền đổi thái độ, thay vào khuôn mặt cười đùa là khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt tinh ranh xen phần khinh bỉ nhìn Tử Thao khuất bóng.

Trên lầu một cặp mắt nãy giờ nhìn xuống cũng đưa một tia nhìn ranh mãnh về phía Tử Thao.

Xán Liệt ngước lên, nhìn vào cặp mắt ấy khuôn mặt bỗng giãn ra môi nở nụ cười dịu dàng, nụ cười không phải ai cũng nhận được..

Bạch Hiền gật đầu rồi quay đi.

*BUỔI TỐI:

Thế Huân về nhà là đã gần 10 giờ đêm

Cốc..cốc...

- Vào đi!

- Cho em nè Voi!

Lộc Hàm trề môi, tay nhận lấy hộp kem từ Thế Huân:

- Đã nói đừng kêu em là voi nữa mà.

Thế Huân ngồi bên giường nhìn Lộc Hàm xơi hộp kem ngon lành, vừa ăn Lộc Hàm vừa hỏi?

- Hai hôm nay anh cứ đi đâu vậy?

Thế Huân thản nhiên

- Công việc!

Lộc Hàm không hỏi nữa, Lộc Hàm thấy không nên xen vào chuyện của Thế Huân.

Thấy Lộc Hàm trầm ngâm Thế Huân nhích lại gần:

- Cho miếng!

Thấy Thế Huân "xin ăn" Lộc Hàm cũng rộng lượng chìa hộp kem ra

- Nè!

Mặt Thế Huân lãnh đạm không thèm cầm lấy mà miệng há ra

- Đút.

- Không.

- Đút đi!

- Không

- Mau.

- Không

- Mau đi

- ĐÃ NÓI KHÔNG MÀ!

5 phút sau:

- Sao anh ham ăn vậy, đút muỗn nào hết muỗn đó nếu muốn sao không mua 2 hộp? Định dành ăn với em ha..a....a...ả?????

- Không thích!

Lộc Hàm xửng cồ:

- VẬY ANH THÍCH GÌ ĐÂY?

- Ăn chung!!!!

Lộc Hàm biết nói gì cũng không được bèn đút cho Thế Huân muỗn cuối cùng

- Mốt nhớ mua hộp "bự" hơn!

- Ừa!!

*CHIỀU HÔM SAU

Uống thuốc xong Lộc Hàm nằm trên giường chán nản, Lộc Hàm nghỉ học cũng 4 ngày rồi, ngày nào cũng ở nhà hết đi vào đi ra rồi lại đi ra đi vào.

Nghĩ tới đó Lộc Hàm càng tức, Lộc Hàm đã như vậy mà mấy ngày nay Thế Huân cứ đi đâu không hà, không có chịu ở nhà chơi với Lộc Hàm. Đang suy nghĩ lan mang thì không biết Thế Huân từ đâu xuất hiện :

- Á...sao không gõ cửa anh muốn dùng bộ mặt đó hù chết người ta sao?!

- Chứ bình thường em có bao giờ biết gõ cửa đâu!

Vừa nói Thế Huân vừa lấy cái áo khoác len ra khoát lên người Lộc Hàm rồi nhanh như chớp nhấc bổng Lộc Hàm lên:

- Á..á...á.....Anh điên rồi, làm gì vậy?

Thế Huân đáp nhanh gọn:

- Ra ngoài!

- Từ từ làm gì như chạy nạn vậy để thay đồ đã chứ.

Thế Huân nghe xong cũng đứng suy nghĩ.....1s rồi phán:

- Không cần!

Vậy là bây giờ Lộc Hàm mặc một bộ pijama, dưới chân cũng không có dép hay giày gì cả ngồi trên xe Thế Huân.

Tức sôi gan Lộc Hàm không thèm nhìn Thế Huân suốt quãng đường.