Chương 10: Đợi em

- "Đã trễ người làm đều đi ngủ, vệ sĩ thì đang ở đâu đó quanh nhà sao mà tìm đây?"

Ngẫm nghĩ chừng 3s Lộc Hàm chạy ra cửa xỏ dép chạy ra ngoài

- Học viện The Rose!

Nói với người lái taxi xong Lộc Hàm ngồi sau nôn nóng, 2 tay Lộc Hàm hình như đang run rẩy.

*HỌC VIỆN THE ROSE

Tới nơi Lộc Hàm thấy hơi lạ vì cửa trường không mở

- "Kỳ lạ? Cửa không mở sao có thể...."

Không nghĩ nhiều nữa Lộc Hàm nhanh mắt nhìn thấy bức tường bên hông có nhìu cái hõm nhỏ. Lộc Hàm cố hết sức......leo tường vào

Sau 15p vất vả Lộc Hàm "chinh phục" được bức tường kiên cố với nhiều vết trầy xướt trên người ,trên tay lọt vào trong học viện.

- "Chết rồi, quên hỏi là ở chổ nào"

Không có thời gian thở, Lộc Hàm vừa hổn hển vừa chạy thục mạng mặt đã không còn chút thần sắc.

-"...Đợi...em..."

Lộc Hàm chạy không nghỉ từ khu vực sân trường, khu thư viện, khu chơi bóng, hội trường,các phòng thí nghiệm, căntin...Lộc Hàm vừa chạy vừa thở hồng hộc. Lộc Hàm tìm kiếm từ khuôn viên rộng tới nơi nhỏ như các phòng học.

Cuối cùng Lộc Hàm chạy ra chỗ bể bơi. Đứng lại thở vài giây sau đó Lộc Hàm nhấc bước định chạy tiếp thì....

Ùm...m..m...m

Lộc Hàm trượt chân rơi xuống hồ bơi 2 mét. Lộc Hàm cố vùng vẫy nhưng vô ích làn nước lạnh băng nuốt chửng cả người Lộc Hàm: Cậu không biết bơi!

*Ở NHÀ HẮN : (11 GIỜ ĐÊM)

Vừa đẩy cửa bước vào Xán Liệt đã rêи ɾỉ:

- Ôi....mệt chết đi được ngày nào cũng gặp bọn như vậy chắc tôi kiệt sức mất, hic....còn đâu khuôn mặt đẹp trai

- Cậu bớt than thở đi

Thế Huân liếc nhìn làm tên kia "im bặt"

- Thôi tôi đi ngủ đây

Xán Liệt về phòng Thế Huân cũng nhanh chóng lên lầu. Đứng trước cửa phòng Lộc Hàm trên tay cầm một hộp kem socola

Cộc...cộc...

- Này "chân Voi" anh về rồi!

Bên trong vẫn im lìm. Thế Huân khẽ mở cửa bước vào phòng...Trống trơn!!!

- Tiểu Lộc!....

Thế Huân bước vào, đẩy nhẹ cửa nhà vệ sinh cũng không thấy Lộc Hàm. Thế Huân chau mày bắt đầu thấy kỳ lạ.

Sang phòng Bạch Hiền, Thế Huân mở cửa nhìn vào, chỉ thấy Bạch Hiền đang ngủ say, đóng cửa Thế Huân xuống "nhà" của cặp đôi quái vật, cứ như vậy Thế Huân đi khắp nhà, càng lúc bước chân càng gấp gáp.

Sau một hồi tim kiếm Thế Huân đứng giữa phòng khách bắt đầu hơi mất bình tĩnh. Lấy điện thoại bấm số "Bảo Bối" nhưng không ai nghe máy.

- Quản Gia Lâm!

Thế Huân bắt đầu hơi gắt giọng...

Không ai trả lời Thế Huân hết kiên nhẫn cầm một cái ly trên bàn....ném thật mạnh vào cái cửa ra vào....

XOẢNG....G...G..G.

Một giây sau chuông báo động vang inh ỏi khắp nhà. Vài phút sau người làm, vệ sĩ cả Xán Liệt với Bạch Hiền cũng hớt hải chạy xuống, ai cũng nhìn Thế Huân bằng ánh mắt khó hiểu

- Tiểu Lộc đâu?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn giọng điềm tĩnh Thế Huân ra lệnh:

- Tìm đi!

Không dám chờ đợi mọi người túa ra đi tìm khắp nhà. Ở phòng khách Xán Liệt và Bạch Hiền lo lắng nhìn nhau, Thế Huân vẫn ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh như không nhưng trái tim Thế Huân đã rơi xuống thật sâu ở nơi nào rồi...

----------------------------------------------------------------------------------

Chap này hơi ngắn, mai bù mấy bạn nha

Nhớ vote nhé rds ❤❤❤