Chương 1: Ngô Thế Huân, hôn phu của em

Ban ngoài ánh nắng ban mai ấm áp đang phủ lên mọi vật thay thế àn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa thoang thoảng xen lẫn mùi cỏ non sáng sớm.

Trên giường Lộc Hàm nằm đó. Mắt nhắm nghiền lười biếng. Từ từ Lộc Hàm mở mắt. Ánh sáng làm chói mắt khiến Lộc Hàm phải dùng tai che mắt lại, một vài giây sau khi thích nghi được Lộc Hàm mở mắt một lần nữa. Trước mặt Lộc Hàm là một tấm gương, cậu thấy chàng trai trong gương có khuôn mặt hơi xanh, đầu quấn một lớp băng, Lộc Hàm khẽ đưa tay chạm vào lớp băng trên đầu:

- Đau quá

Rồi cảm giác bất an dâng lên, như có điều gì mách bảo Lộc Hàm đẩy cửa phòng chạy thục mạng. Nhưng sao chạy mãi mà không thể ra khỏi đây

- Đây là đâu???

- Cậu chủ, cậu chủ tỉnh rồi

- Cậu chủ??? Cậu chủ???

-...................

Trong khi Lộc Hàm vẫn đứng ngơ người ra thì đám người đó đang tiến lại gần Lộc Hàm hơn, cậu co giò chạy thục mạng

- Cậu chủ - đám người vẫn đuổi theo gọi Lộc Hàm.

Lộc Hàm chạy ra khỏi khu nhà tới một khu vườn rộng, chạy một hồi cậu xanh mặt "ngõ cụt"

- Chết rồi đám "chủ nợ " vẫn không buông tha mình biết làm sao đây.

Lộc Hàm đang hoảng hốt cực độ thì một giọng nói lạnh băng vang lên làm cậu thấy ớn lạnh

- Vợ à, mới sáng ra em đã làm náo loạn cả nhà như vậy sao?

Lộc Hàm giật mình, nhìn tới hướng phát ra âm thanh. Một tên con trai từ từ bước tới, Lộc Hàm chỉ biết lặng người..

1s

2s

3s

- Thiếu gia, sáng nay cậu chủ .....

Thế Huân không đáp chỉ nhìn phía đám người kia, cái nhìn làm họ im bặt. Lộc Hàm hết ngỡ ngàng rồi tới bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó Thế Huân tiến lại gần Lộc Hàm, giọng đều đều

- Vào nhà thôi, em còn phải ăn sáng rồi uống thuốc.

Thế Huân nắm tay Lộc Hàm kéo đi, như phản xạ Lộc Hàm giật tay lại , nhìn Thế Huân đầy khó hiểu:

- Anh là ai?

Không khí bắt đầu căng thẳng, Thế Huân nhìn Lộc Hàm bấc giác nở một nụ cười nửa miệng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng:

- Ngô Thế Huân, hôn phu của em!

Lộc Hàm chết đứng:

- Hôn phu của tôi, tôi với anh đều là con trai thì hôn phu quái gì?

Chắc mặt Lộc Hàm bây giờ nhìn kỳ cục lắm, mắt cậu mở to, Lộc Hàm nhìn thẳng vào mắt Thế Huân đôi mắt nâu lạnh lùng của Thế Huân.

Lộc Hàm im lặng thêm vài giây để sắp xếp lại mọi thứ trong cái đầu trống rỗng của cậu.

- Vào nhà đi.

Một lần nữa tiếng nói của Thế Huân làm Lộc Hàm quay về thực tại.

- Không!

Trả lời ngắn gọn, Lộc Hàm nhìn Thế Huân bằng ánh mắt ương ngạnh xen chút cảnh giác. Thế Huân lai nhếch môi, vẫn giọng nói đều đều nhưng đầy tính ra lệnh:

- Nghe thấy chưa, vợ tôi muốn ăn sáng ngoài vườn.

Lộc Hàm không hiểu gì cứ há hốc mồm, đám người phía sau cúi mình rồi quay vào nhà. Thế Huân tiến lại bất ngờ bế Lộc Hàm lên mặc cậu la hét:

- Bỏ tôi xuống đồ đáng ghét, xấu xa, anh làm gì vậy hả?

Thế Huân bỏ ngoài tai tất cả bế Lộc Hàm đến góc vườn có cái cây to nhất. Một lần nữa trong buổi sáng Lộc Hàm lại mắt chữ O mồm chữ A khi thấy mọi thứ được sắp xếp như một buổi dã ngoại O_O

Khi Thế Huân ra hiệu người giúp việc đi hết Lộc Hàm nhìn Thế Huân hỏi một hồi liên tục:

- Sao tôi không nhớ gì hết, tôi tên gì vậy? Sao tôi lại ở đây? Sao anh lại là hôn phu của tôi? #$^&^%$%$@?????

- Ăn đi

Đáp lại một dãy câu hỏi của Lộc Hàm là một câu ngắn gọn nhưng xúc tích đầy tính uy hϊếp.

- Anh không nói tôi không ăn _ Lộc Hàm ương bướng đe doạ Thế Huân.

Thế Huân nhìn Lộc Hàm thở hắt ra một tiếng.

- Lộc Hàm, em tên Lộc Hàm. Hai gia đình đã hứa hôn cho chúng ta. Nhưng một tuần trước gia đình em gặp tai nạn, em bị hôn mê còn ba mẹ em hiện giờ vẫn chưa tìm thấy.

Mọi chuyện quá đột ngột Lộc Hàm không thể đón nhận được, nhưng hình như hiểu được tình cảnh của mình mắt Lộc Hàm hoa lên nước mắt chảy xuống.

Không lẽ lại như vậy. Lộc Hàm không nhớ gì hết, không ký ức không kỷ niệm. Lộc Hàm khóc không thành tiếng. Thế Huân choàng tay ra ôm Lộc Hàm vào lòng ánh mắt vẫn xa xăm khó hiểu.

------------------------------------------------------------------------------------

Nhớ vote nhé các rds

Mỗi ngày tớ sẽ edit và đăng 2chap fic này