“Là chị sao? Đến đây để xem tôi thê thảm như thế nào à?” Mặt Yến
Uyển lạnh tanh không chút cảm xúc.
“Yến Uyển! Tôi với cô dù gì cũng từng là chị em. Tuy không phải
ruột thịt nhưng cũng sống với nhau hơn 20 năm rồi. Không thể nói là không có
chút tình nghĩa gì. Sự việc hôm nay đến nông nổi này tôi cũng rất lấy làm tiếc.
Nếu cần gì cô có thể nói với tôi, giúp được tôi sẽ giúp hết sức”
Tử Yên nhìn Yến Uyển gương mặt phờ phạc thật cảm thấy mấy phần
chua xót và tội nghiệp. Dù gì cũng một thời gian sống chung coi nhau như chị
em. Nhìn thấy cảnh này không tránh khỏi động lòng.
“Tôi không cần chị tỏ ra thương hại. Chuyện của tôi không phải
cũng chính là tay chị hại hay sao?” Yến Uyển trừng mắt, tia hận thù hằn rõ trên
đôi mắt thâm quầng của cô ta. Trong lòng Yến Uyển vẫn chưa thoát khỏi ý niệm
oán hận Tử Yên mặc dù lỗi lầm chính là cô ta và mẹ mình gây ra.
“Yến Uyển! Tôi biết cô rất hận tôi. Nhưng cô thử một lần nghĩ lại
bản thân mình chưa? Những việc cô làm từ trước đến nay có đúng hay không?
Chuyện cô bày mưu cùng Sơn Lâm hãm hại tôi, tôi cũng chưa từng tính đến. Đến
nước này rồi mà trái tim cô chứa đầy hận thù như vậy liệu bao giờ mới thanh
thản được”
“Không cần cô dạy khôn tôi. Cút!”
Yến Uyển tức giận đập tay xuống bàn hét lớn.
“Phạm nhân số 21, giữ trật tự” Nhân viên quản ngục nghiêm mặt đứng
ngay đằng sau nhắc nhở.
“Tôi muốn về phòng” Yến Uyển đứng dậy nói với người quản ngục mặc
dù chưa hết giờ thăm.
Tử Yên thấy mình chẳng thể nói nổi Yến Uyển nữa rồi. Chấp niệm hận
thù trong cô ta quá lớn. Có nói cũng bằng thừa. Vốn dĩ cảm thấy thương hại Yến
Uyển, chẳng còn người thân nào bên cạnh thăm nuôi cộng với việc cố ý gϊếŧ người
có kế hoạch cô ta chắc chắn phải nhận án tử, Tử Yên muốn gặp gỡ cô ta để xem
mình có thể giúp được gì nhưng xem ra có lẽ chuyến này đi về chẳng có ý nghĩa
gì nữa rồi.
Tử Yên có chút thất vọng vì nguyện vọng không thành, uể oải đứng
dậy quay đi.
“Khoan đã!” Có tiếng gọi giật lại. Chính là Yến Uyển. Cô ta cúi
đầu ngại ngùng “Tôi có thể nhờ chị một chuyện được không?”
Tử Yên có chút vui mừng vì cuối cùng có thể giúp được cô ta làm
chuyện gì đó “Cô nói đi”
“Có cách nào giúp tôi gặp được mẹ không?”
Tử Yên có chút giật mình. Bà Thanh Tâm cũng đang cải tạo trong tù.
Gặp nhau lúc này không biết có được không.
“Chị, làm ơn cho tôi gặp mẹ. Có thể đây là cuối cùng tôi được nhìn
thấy mẹ mình”
Khóe mắt Yến Uyển rơi hai giọt nước nóng hổi. Cô ta biết tội của
mình chắc chắn khó có thể thoát khỏi án tử. Gia đình Sơn Lâm chắc chắn sẽ không
tha cho cô. Đứa con trai duy nhất của họ đã bị chính tay cô sát hại một cách dã
man. Có chạy đằng trời cũng không thể thoát tội. Đây có thể là lời thỉnh cầu
cuối cùng của Yến Uyển.
Tử Yên thấy Yến Uyển trong hoàn cảnh này cũng thật đáng thương quá
rồi. Yến Uyển chắc cũng không còn nhiều cơ hội để gặp mặt nữa. Thiện tâm trong
Tử Yên lúc này lại trào dâng. Cô thật sự muốn giúp đỡ người chị em xấu số này
một chút. Âu cũng là một chút tình nghĩa còn lại.
“Được rồi! Tôi sẽ cố gắng vận dụng các mối quan hệ để giúp cô”
“Cảm ơn chị” Mi mắt Yến Uyển rung rung. Lần đầu tiên cô ta mở
miệng nói lời cảm hơn với Tử Yên sau hơn hai mươi năm làm chị em. Tử Yên có
chút xúc động, mắt cũng rơm rớm nhìn Yến Uyển một cách tội nghiệp.
“Không có gì, tôi cũng chỉ có thể giúp cô được bấy nhiêu thôi.
Chuyện còn lại là tùy duyên. Tôi sẽ đi gặp dì ấy một chuyến”
Yến Uyển cảm thấy hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào mặt Tử Yên. Từ
nhỏ đến lớn cô ta lúc nào cũng tìm cách bắt nạt cô. Mặc dù là em nhưng cô ta
chưa bao giờ coi Tử Yên là chị đúng nghĩa. Mỗi khi làm việc gì sai trái đều đổ
hết tội lỗi cho Tử Yên. Đến nỗi còn vu oan những chuyện mà cô không hề làm
khiến cho ông Gia Hiền nhiều lần đánh đòn và trách phạt cô. Cho đến khi lớn lên
yêu chung một người đàn ông, Yến Uyển cũng luôn tìm cách nói xấu, bày mưu hèn
kế bẩn để hãm hại, đẩy cô xuống địa ngục. Cho đến bây giờ Yến Uyển chưa từng
làm một việc gì đàng hoàng tử tế với Tử Yên, vẫn luôn miệng chửi mắng, sỉ nhục
cô. Thế mà hôm nay lại mở miệng cầu xin cô giúp mình. Chuyện này quả thật cả
hai bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Yến Uyển ngập ngừng một lúc, mặt cúi gằm, hai tay đan chặt vào
nhau run lên, môi mấp máy “Xin lỗi chị”
“Vì chuyện gì?”
“Vì tất cả những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho chị. Thế mà bây giờ
chị vẫn không oán hận tôi mà còn giúp đỡ tôi nữa. Thật sự tôi không có mặt mũi
nào nhìn chị được”
Mắt Yến Uyển lại đỏ hoe. Nước mắt cứ thế rơi xuống ướt hết cả một
mảnh y phục.
“Yến Uyển! Tôi rất vui vì cuối cùng cô cũng ngộ ra những điều này.
Chuyện lỗi lầm nào ai cũng sẽ mắc phải. Quan trọng là cô cũng nhận ra mình sai
chỗ nào rồi. Tôi không trách cô, cũng chưa từng hận cô. Chỉ mong cô giữ gìn sức
khỏe để có thể gặp lại dì. Biết đâu cô cải tạo tốt sẽ có phép màu xảy ra”
Lúc này Yến Uyển mới cảm thấy có chút tự tin mà đứng dậy nhìn vào
mắt Tử Yên.
“Cảm ơn chị”
Nụ cười của hai người phụ nữ nở trên môi thật đẹp. Đến cuối cùng
thì họ cũng có thể nhìn nhau một cách thân thiện mà không có một chút thù oán
gì mặc dù có vẻ như hơi muộn màng thì phải.