Chương 1

"Nếu em gặp anh sớm hơn thì hay biết mấy ha?"

Hải Miên thở dài, đôi mắt màu xanh được thừa hưởng từ người cha quá cố nổi lên hai hàng nước mắt.

Trên tivi, người ta đang trực tiếp đám cưới của đại tá Gin cùng với cô dâu mới của mình - Ruby.

Bọn họ xứng lứa vừa đôi, cô dâu lại là con gái cưng duy nhất của đại tướng Magiv.

"Anh à, em mệt quá! Nhớ anh lắm!"

Nhưng giờ có gọi tên thế nào đi nữa thì Gin cũng đâu nghe được, anh ấy đang bận vui bên tân nương của mình. Làm sao mà nhớ nơi góc tối, có cậu vẫn mỏi mòn chờ anh chứ...

Lần nào gặp nhau bọn họ cũng đều lén lút, lúc thì nơi góc tối, có khi là ở chân cầu thang vắng bóng người qua lại. Khi bước ra ánh sáng, anh ấy vẫn là đại tá dương quang sáng ngời. Trái ngược với cậu, binh nhì thấp bé. Dễ dàng bị người ta bỏ qua và khi dễ.

Người ta hỏi tình yêu là gì, Hải Miên có thể thẳng thắn mà trả lời rằng :

"Tình yêu là nhớ thương, là vương vấn... Là hình ảnh của người ta lúc nào cũng len lõi vào sâu trong trí óc của mình, dù có nhảy xuống dòng sông Tích Hà cũng chả bao giờ hết nhớ thương người đó".

Cái mà Hải Miên bé nhỏ cần lúc này đó là anh đến bên cạnh và ôm lấy cậu, dù chỉ là hơi ấm nhỏ nhoi chẳng sao so sánh được cái ôm đầy dịu dàng của anh nhìn cho người vợ mới cưới, nhưng cậu hèn mọn, giống như kẻ ăn xin tình yêu mà khao khát hơi ấm từ anh.

Đến bây giờ cậu cũng không hiểu, và cũng chẳng thể nào lý giải nổi. Anh ấy có thực sự yêu mình? Hay đây chỉ là thứ tình cảm vẫn vơ mà cậu tự ngộ nhận?

Là thứ tình cảm phát sinh nhất thời, sinh ra bởi tội lỗi nghiệt ngã hay do cả hai thiếu thốn tình yêu thương, liền ngộ nhận rằng đối phương cũng yêu mình.

Mới có hai mươi tuổi, Hải Miên muốn sống cuộc đời vui vẻ cùng với mẹ và trở thành diễn viên nổi tiếng chứ không phải thất tình ngồi uống rượu một mình trong căn hộ nhỏ xíu như thế này. Nhưng mà trái tim của cậu đau lắm, dường như có vô số những mảnh thủy tinh cứ thi nhau mà đâm vào trái tim của cậu. Nó cứ ứa máu...

*

*

*

3 năm trước.

Ngày 1 tháng 9 năm 19XX

Thanh Hải đã chuyển sang thu, từng chiếc lá vàng rơi rụng đầy những con phố lớn.

Trong căn nhà nhỏ ngoại ô thị trấn, Hải Miên nhận giấy báo nhập ngũ từ ông đưa thư. Cậu thở dài, nhìn một lượt căn nhà nhỏ xíu mà mình ở cùng với mẹ và em gái.

"Con có thể học xong đại học rồi nhập ngũ cũng được, mẹ dư sức lo cho con mà!"

Bà Hải Đường - mẹ của cậu là một người phụ nữ khéo léo, bà ấy đã làm việc may vá suốt cả đời để nuôi hai đứa con ăn học tử tế. Thấy biểu tình trên gương mặt của con trai, bà mỉm cười xoa đầu cậu rồi đưa món mứt con mình thích ăn nhất. Dỗ dành như thể Hải Miên còn bé lắm.

"Con sẽ tiếp tục học đại học sau khi xuất ngũ, lúc đó cũng không muộn đâu mẹ à".