Quán Bar
Lục Lam Anh cầm trên tay cốc rượu lắc nhẹ, nghiêng đầu nhìn chất lỏng màu đỏ sánh bên trong môi nhếch lên mỉm cười, ánh mắt đó như nói lên vạn phần độc ác. Nhấp một ngụm rượu rồi ngửa cổ ra sau hưởng thụ, kế hoạch đang được thực hiện rất tốt, đến lúc đó cô cứ như vậy mà cướp lấy Trương Ngạn, đường đường chính chính leo lên giường anh. Bỗng cảm giác vị trí bên cạnh có sức nặng đè lên, mùi nước hoa quyến rũ len lỏi vào mũi, Lam Anh mở mắt nhìn người bên cạnh là Lucy, Lục Lam Anh giơ tay ra hiệu gọi nhân viên lấy thêm một chiếc cốc.
-Thẩm tiểu thư, cô đến rồi!
Lucy cầm cốc rượu lên tay uống một ngụm, không còn kiên nhẫn chờ đợi. Lục Lam Anh nói với cô về kế hoạch đó, bây giờ cô không còn khờ khạo như trước, lần trước chính vì cô ta để lại sơ hở phía cô lên Trương Ngạn mới mộy mực cho là cô làm, dồn hết sự ghét bỏ lên cô sau lần đó Lucy vốn không còn lòng tin tưởng đối với người bạn cùng chiến tuyến này, Lục Lam Anh bên cạnh cô thật ra không phải là thứ đàn bà mưu mô, độc ác bình thường mà chính là một đàn rắn độc chú ngụ trong thân hình xinh đẹp, mỹ miều kia
-Có chuyện gì, cô nói nhanh đi
-Kế hoạch thay đổi rồi!
Lucy nhíu mày nhìn Lam Anh, thay đổi kế hoạch dày công chuẩn bị như vậy nói thay đổi liền thay đổi? Lục Lam Anh thấy Lucy bất ngờ, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn mình liền ghé tai Lucy thì thầm. Đồng tử Lucy giãn ra, mi mắt liên tục chớp chớp, Lục Lam Anh đại tiểu thư Lục gia không ngờ là người như thế này, kế hoạch độc ác như vậy cô ta có thể nghĩ được ra sao? Hơn nữa Lục Lam Linh cũng chỉ là người Trương Ngạn yêu chia cắt bọn họ là được đâu nhất thiết phải xuống tay huỷ hoại tất cả như vậy? Chắc hẳn Lục Lam Anh này căm ghét Lam Linh kia rất nhiều. Nói rồi Lục Lam Anh nhấc cốc rượu lên, hướng về phía Lucy, Lucy cũng cũng nhấc cốc keng một cái vào cốc Lam Anh. Cả hai uống một ngụm chạm đáy, Lục Lam Anh vỗ vai Lucy
-Cứ chờ ngày Trương Ngạn về bên cô đi!
Lucy nhìn Lục Lam Anh trong đầu một tá suy nghĩ, cô gái này căn bản đã lấy mất sự tin tưởng trong lòng cô rồi, hơn nữa trên đời ai giúp không công ai cái gì? Lục Lam Anh thì càng không có lẽ cô ta đang giấu giếm chuyện gì đó. Lục Lam Anh nhìn Lucy mỉm cười thầm khen con ngốc trước mắt, gì mà người nổi tiếng? Gì mà tài sắc vẹn toàn thật ra chính là con ngốc nói gì cũng tin thông minh, xinh đẹp, toàn vẹn đến mấy cũng chỉ là con cờ trong tay Lục Lam Anh này thôi. Hai người phụ nữ xinh đẹp, trong đầu đều mang một ý niệm riêng, tuy rằng cùng hội cùng thuyền nhưng xem ra một chút thật lòng với nhau cũng không có. Thế nhưng, cả hai đều không tỏ ra nghi ngờ, phản đối vẫn tự nhiên cùng nhau uống hết chai rượu rồi rời khỏi.
Lam Linh đặt cơm xuống bàn nhìn Trương Ngạn, anh rời ánh mắt từ màn hình máy tính lên cô vợ nhỏ kia, hôm nay anh lại phải tăng ca không thể về ăn tối, Lam Linh cũng chắc chắn nếu anh không về nhà thì cũng sẽ bỏ bữa suy nghĩ đó khiến cô đau lòng biết bao, chính vì vậy Lam Linh đã tự tay xuống bếp rồi đích thân mang tới cho anh. Cô xắn tay áo lôi kéo người đàn ông như mọc rễ ở chiếc ghế đó đến bàn, bày biện đồ ăn quyến rũ anh, cô đặt đũa lên tay anh
-Ăn trước đi đã, 8h tối rồi anh còn nhìn chằm chằm vào cái thứ phẳng lép không có đường cong đó!
Trương Nạn nhướn mày nhìn cô:
-Vậy là em muốn anh ra ngoài nhìn ngắm những cô gái sεメy đó hả?
Anh vừa dứt lời Lam Linh lập tức giận dỗi cốc nước vô tội bị cô đập mạnh xuống bàn, nước bắn tung toé khiến Trương Ngạn giật mình, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô, không phải anh chỉ nói đùa thôi sao? Bình thương vợ anh cũng đâu đến mức nhỏ nhen như vậy ngược lại còn hùa vào nói đùa với anh nữa sao hôm nay lại...Lam Linh mặt đằng đằng sát khí đứng dậy càm áo khoác đi ra ngoài, Trương Ngạn nhanh chân đứng dậy đuổi theo động tác gọn gàng bế lấy cô, trở về ghế đặt cô lên đùi
-Anh xin lỗi mà, làm gì có phụ nữ nào trên đời được bằng vợ anh. Vừa xinh đẹp, hiểu chuyện, lại đảm đang nấu ăn ngon thế này
Lam Linh dẩu môi, lườm nguýt anh:
-Nhưng không có đường cong, không sεメy
Trương Ngạn nhìn con nhím nhỏ xù lông trong lòng bật cười, thật đáng yêu anh cúi xuống hôn lên môi cô, đôi tay tiện thể phủ lấy chiếc bánh bao trước ngực cô nắn bóp
-Đây không phải đường cong sao?
Lam Linh đánh vào tay anh, nhảy xuống khỏi đùi anh ngồi sang bên cạnh:
-Buổi trưa không được ngủ, em buồn ngủ quá! Em ngủ một lát khi nào anh xong việc chúng ta cùng về!
-Được!
Trương Ngạn đứng dậy bê xấp tài liệu, cùng laptop tới tiện tay cầm một cái chăn nhỏ. Nhẹ nhàng đặt đầu Lam Linh lên đùi anh tình nguyện lấy đùi làm gối, phủ lớp chăn mỏng lên người cô, dùng một tay ăn cơm một tay còn lại hết xoa đầu lại vỗ vỗ lên Lam Linh, anh biết vợ anh có một thói hư, thói hư đó chính là anh chiều quá mà thành, luôn phải xoa đầu, vỗ nhẹ mới có thể ngủ. Lam Linh cầm lấy tay anh hôn nhẹ một cái lên đó rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, bỗng giật mình dường như cô nhớ ra gì đó, Trương Ngạn hiếu kì nhìn cô:
-Sao vậy?
-Anh, anh nghĩ xem Lucy và Lục Lam Anh có phải rất thân thiết không?
Trương Ngạn khó hiểu, càng nhìn chằm chằm cô anh mắt có chút ngạc nhiên:
-Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?
Lam Linh cắn cắn môi, ngước nhìn anh:
-Lần trước tiệc ở Lục gia cũng có xuất hiện tình đầu đó của anh. Lúc bãy khi tới đây, qua quán bar em tình cờ thấy hai người họ cùng đi ra từ đó
-Đi cùng nhau?
-Cùng nhau!
Trương Ngạn nhướn mày hỏi, Lam Linh gật đầu khẳng định chắc nịch. Trong lòng Trương Ngạn trào lên một cảm giác nghi ngờ, bất an không thể nói rõ, Thẩm Nguyệt bây giờ chính là hận tình còn Lục Lam Anh anh biết rõ từ trước tới giờ cô ta luôn muốn dùng thủ đoạn leo lên giường anh, chuyện bỏ thuốc cũng vậy chỉ là hôm đó may mắn rất nhiều căn phòng anh đi vào lại là phòng của Lam Linh. Thẩm Nguyệt đi nước ngoài nhiều năm, trước kia anh cũng không hề biết rằng cô và Lục Lam Anh có quan hệ, tại sao nhanh như vậy liền trở nên thân thiết? Liệu rằng họ có đang tính toán chuyện gì không? Tuy vậy anh vẫn cố ý lảng suy nghĩ của Lam Linh sang vấn đề khác, không muốn cô suy nghĩ nhiều về vấn đề đó
-Em nhất định phải dùng từ “mối tình đầu của anh” sao?
-Không đúng sao?
Lam Linh dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh, không phải trước kia thích cô vì cô giống cô ta sao? Nghĩ tới lại bực mình! Trương Ngạn híp mắt nhìn cô
-Không ngủ đi, anh liền hành hạ em như trưa nay đó!
Lam Linh không dám ho he, lập tức nhắm mắt lại. Trương Ngạn mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc, yêu chiều cúi xuống hôn lên tóc cô
-Ngoan!