Chương 9: Không Nói Tái Kiến (3)

Hình Tín Hàm nghe Tô Nam thuật lại trong lòng rất tò mò về vị bác sĩ tên Lâm Sơ Thanh kia, cũng đặc biệt muốn xem thử rốt cuộc anh trai đối đãi với các cô gái khác và mình có gì khác nhau, vì thế cùng Tô Nam bí mật thương lượng một việc.

Ngày 4 tháng 7 chính thức công chiếu bộ phim “Tìm Kiếm Tình Yêu”, bộ phim điện ảnh đầu tiên cô được thủ vai chính, cũng vừa hay Hình Tín Hàm còn một ngày trong kỳ nghỉ, cho nên Hình Tín Hàm quyết định bỏ chút thời gian đến rạp chiếu phim xem chính mình diễn, liền cùng thường lui tới giống nhau, lôi kéo cả anh trai theo để làm yểm trợ.

Thuận tiện… Còn có thể cùng bác sĩ Tô trông thấy mặt.

Chạng vạng Hình Tín Hàm liền gọi điện cho Hình Mộ Bạch, hỏi: “Anh có rảnh không?”

“Có chuyện gì?”

“Dẫn em đi xem phim được không?” Hình Tín Hàm cười ngâm ngâm nói.

Hình Mộ Bạch vừa cởi bỏ bộ quân trang rồi mang cất vào trong tủ, nửa trêu chọc hỏi: “Lại là phim điện ảnh em đóng?”

Hình Tín Hàm hắc hắc cười, “Đúng rồi, còn ai ngoài em nữa!”

Hình Mộ Bạch bất đắc dĩ mà thở dài chịu thua, hỏi cô: “Hiện tại đang ở đâu?”

Hình Tín Hàm nói: “Ở chung cư của em, anh sang đón em đi, chúng ta cùng nhau đi.”

“Được.”

Chờ Hình Mộ Bạch cúp máy xong, Hình Tín Hàm liền vui vẻ nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Nam: 【 Nhiệm vụ thành công! 】

Lúc này đã tan tầm bên đây Tô Nam cũng không khỏi phân trần, lôi kéo Lâm Sơ Thanh một hai cùng mình đến rạp chiếu phim, thấy tin nhắn của Hình Tín Hàm hắn liền trả lời: 【 Bên này cũng không thành vấn đề! 】

Hình Tín Hàm trước khi đi còn bị Hình Mộ Bạch bắt đi ăn cơm chiều, sau đó hai người mới đến rạp chiếu phim, thời điểm Hình Tín Hàm đến Tô Nam cùng Lâm Sơ Thanh đã yên vị ở ghế ngồi.

Bởi vì lần này kỳ thật là Hình Tín Hàm lôi kéo Tô Nam cố ý tác hợp Hình Mộ Bạch cùng Lâm Sơ Thanh, vì để đảm bảo suông sẻ, bọn họ sắp xếp hai ghế ngồi chính giữa cho Hình Mộ Bạch và Lâm Sơ Thanh, như vậy Tô Nam cùng Hình Tín Hàm chỉ có thể mỗi người ngồi một bên, trung gian cách hai chỗ ngồi.

Hình Tín Hàm sau khi ngồi xuống mới cởi nón ra, Tô Nam liền dựa theo kịch bản giả vờ tỏ ra kinh ngạc bất ngờ khi gặp Hình Tín Hàm ở đây, có điểm kích động hưng phấn mà thấp giọng chào hỏi: “Ơ kìa! Hình Tín Hàm?”





Hình Tín Hàm xoay đầu sang, nhìn thấy Tô Nam, đôi mắt bỗng nhiên liền lóe sáng, giống như là sao trời lấp lánh, lời nói mang theo chút ý cười, tràn ngập ngoài ý muốn: “Bác sĩ Tô!”





“Oa! Cô cũng đến đây xem phim điện ảnh sao?”





Hình Tín Hàm giơ ngón tay lên miệng ra hiệu nhỏ tiếng, thấp giọng nói: “Đừng làm người khác phát hiện!”





Tô Nam lập tức giơ tay ra dấu “đã hiểu”.

Lâm Sơ Thanh thấy bọn họ vị trí xa xôi như vậy, hơn nữa cô còn biết Tô Nam siêu thích Hình Tín Hàm, vì thế cảm thấy chính mình nên “Giúp người thành đạt” một chút, liền chủ động lên tiếng với Hình Tín Hàm: “Muốn đổi chỗ ngồi không?”

Lâm Sơ Thanh thanh âm tuy rằng thanh đạm, nhưng thực lễ phép cũng thực thân thiết, Hình Tín Hàm đối với cô liền có hảo cảm, cô mắt lấp lánh gật đầu, “Tốt quá! Cảm ơn!”





“Không sao.” Kết quả thời điểm Lâm Sơ Thanh đứng lên bước sang đổi chỗ cùng Hình Tín Hàm, dẫm phải chân Hình Mộ Bạch, cô không đứng vững liền có hơi lảo đảo, giây tiếp theo eo cô đã bị Hình Mộ Bạch giữ lấy.





Hình Tín Hàm đem mũ lưỡi trai ném vào ngực Hình Mộ Bạch, chính mình ôm bắp rang cùng nước ngọt ngồi xuống cạnh Tô Nam, sau đó liền cùng Tô Nam cúi đầu nói chuyện.





Hình Tín Hàm lặng lẽ nghiêng nghiêng đầu nhìn sang hướng bên kia của Tô Nam, có điểm kích động mà cười trộm nói: “A a a a bọn họ vừa rồi ôm nhau!”

Tô Nam dùng tay che miệng cố ý muốn giảm âm thanh, vừa nói vừa cười đầy phấn khích, nói: “Tôi còn chính mắt thấy Lâm Sơ Thanh để tay lên ngực anh cô.”

Hình Tín Hàm cắn môi cố nén ý cười, nhưng vẫn phát ra tiếng cười khe khẽ, quanh quẩn bên tai Tô Nam, làm bên tai hắn lặng lẽ phớt hồng.





Tô Nam dời tay khỏi miệng, nghiêng đầu nhìn Hình Tín Hàm trộm nói: “Chúc mừng chúng ta kế hoạch thành công!”





Hình Tín Hàm nhìn hắn nhấp môi cười, mi mắt cô cong cong, cực kỳ xinh đẹp giống trăng rằm nha, Hình Tín Hàm giơ tay đánh nhẹ vào lòng bàn tay hắn, xem như vỗ tay, “Bác sĩ Tô diễn quá hay!”





Bởi vì Hình Tín Hàm cúi thấp người, cô ngồi ở bên phải Hình Mộ Bạch cũng không có nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng kế tiếp, hắn đã thấy được.





Bộ phim mở màn là lúc mọi người tạm dừng nói chuyện phiếm, bắt đầu chuyên chú mà xem điện ảnh, nhưng đến những phân cảnh không cần thiết lắm, Hình Tín Hàm cùng Tô Nam hai người sẽ đặc biệt nhỏ giọng mà nghiêng đầu nói chuyện vài câu.





Hình Tín Hàm rời mắt khỏi màn hình, quay sang hỏi Tô Nam: “Bác sĩ Tô không ăn bắp rang sao?”





Tô Nam quay đầu sang liền thấy nam nhân ngồi bên phải Hình Tín Hàm đang trừng mắt nhìn mình, vì thế chỉ dám hướng Hình Tín Hàm lắc đầu, hắn vừa muốn nói với Hình Tín Hàm “Cô ăn đi”, Hình Tín Hàm hoàn toàn không biết anh trai chính mình đang dùng ánh mắt cảnh cáo với Tô Nam, vừa cười vừa nói: “Ăn một cái đi, ăn rất ngon!”

Tô Nam: “……”

Hình Tín Hàm lấy ra một viên bắp rang, trực tiếp đưa qua : “Nè, cho anh!”

Cô gái trong mộng đưa bắp rang cho hắn, Tô Nam quả thực kích động mà muốn nhảy dựng lên, hắn rốt cuộc bất chấp tầm mắt lạnh lùng của Hình Mộ Bạch, giơ tay đón lấy viên bắp rang kia, đầu ngón tay bởi vậy mà chạm phải đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng cọ xát khiến trái tim hắn không ngừng nảy lên, rõ ràng chỉ là lơ đãng mà chạm vào thôi, nhưng hắn lại cảm thấy, quá trêu chọc.

Tô Nam đem viên bắp rang Hình Tín Hàm cho bỏ vào trong miệng, khoang miệng nháy mắt tràn ngập hương vị ngọt ngào, dư vị đọng lại thật lâu.





Hắn chưa bao giờ thích ăn bắp rang, nhưng từ lúc này, món ăn vặt này hiển nhiên là số một trong lòng hắn.





Sau lại mỗi lần hắn ăn bắp rang, liền sẽ nghĩ đến Hình Tín Hàm.

Trong tâm trí phảng phất ánh mắt lấp lánh như sao của cô.

Sau khi bộ phim kết thúc Hình Tín Hàm cùng Lâm Sơ Thanh kết bạn cùng vào phòng vệ sinh, khi ra tới nơi liền phải cùng Hình Mộ Bạch trở về nhà, mà Tô Nam lúc này còn ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại.