Chương 13: Không Nói Tái Kiến (7)

“Chúng ta gặp mặt được không?”

Hình Tín Hàm dường như không kịp phản ứng lại, cũng không có lập tức trả lời hắn.

Tô Nam hỏi xong cũng cảm thấy chính mình đặt một cuộc hẹn quan trọng như vậy vào lúc này thực sự không tốt lắm, mấu chốt nhất vẫn chính là Hình Tín Hàm là nhân vật công chúng, nếu như bị chụp ảnh bậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến cô.

Cho nên hắn lại vội vàng nói: “Cô không có phương tiện với lại thời gian cũng không ổn, hôm nay xác thật cũng không còn sớm, vậy lần sau tôi sẽ đem túi thơm cho cô.”

Hình Tín Hàm hoảng hốt vài giây, liền nghe được hắn nói lời này, cười một cái, nói: “Tôi không có nói không thể a.”

Tô Nam kinh ngạc, “Hả?”

“Bằng không chúng ta lại gặp nhau ở phòng tập thể thao đi,” Hình Tín Hàm trong thanh âm ngậm đầy ý cười, lời nói thản nhiên, rồi lại như là che giấu cái gì đó, “Như vậy tôi từ đêm nay bắt đầu liền có thể an ổn một giấc ngủ đến trời sáng.”

“Được,” Tô Nam hưng phấn vui vẻ nói: “Lát nữa gặp ở phòng tập.”

Cúp điện thoại sau Tô Nam liền vội vàng xuống giường thay quần áo sửa sang chính mình, ngay sau đó liền nắm lên chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà, nhưng mà hắn cũng không có trực tiếp đi đến phòng tập thể thao, mà là trở về nhà.

Tô Nam vọt vào trong nhà thời điểm Nam Liên Quân đang ôm mâm trái cây vừa xem kịch trên tivi vừa ăn, thấy Tô Nam đột nhiên lại trở về, Nam Liên Quân cười tủm tỉm mà hướng hắn vẫy vẫy tay: “Con trai, lại đây cùng nhau xem phim truyền hình nha, là phim có người con thích!”

Tô Nam quay đầu nhìn, quả nhiên, Nam Liên Quân đúng là hiện tại đang xem bộ phim cổ trang do Hình Tín Hàm thủ vai chính.

“Mẹ, mấy ngày trước mẹ làm túi thơm cho con đâu rồi?”

Hai ngày trước Tô Nam có gọi điện thoại cho Nam Liên Quân nói rằng bản thân dạo này không ngủ ngon giấc, nhờ bà làm cho mấy bao túi thơm để dùng.

Nam Liên Quân buông mâm đựng trái cây, đứng dậy đi lấy túi thơm, thời điểm đưa túi cho Tô Nam, Nam Liên Quân tiếu ngữ doanh doanh mà nói: “Bảo đảm con sẽ ngủ ngon.”

Tô Nam ôm ôm Nam Liên Quân, “Cảm ơn mẹ!”

“Con phải đi đây! Mẹ ngủ ngon, xem xong kịch rồi thi đi ngủ sớm!”

“Ai……” Nam Liên Quân có điểm tiếc nuối hỏi: “Giờ này con còn đi sao? Không ở nhà ở một đêm? Ba con tối nay cũng không trở về…”

“Lần sau! Mấy ngày nay khoa Cấp Cứu nhiều việc, nửa đêm thường xuyên bị gọi lên gấp, sợ sẽ làm mẹ thức giấc cùng đó.” Tô Nam an ủi bà, “Chờ thời điểm con được nghỉ sẽ trở về nhà với mẹ, cùng mọi người ăn cơm, cùng mẹ xem phim truyền hình, được không? Vui lên đi mà.”

Nam Liên Quân hơi hơi thở dài, cười nói: “Đi đi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đó.”

“Vâng, con biết mà.”

Tô Nam sau khi rời nhà liền ghé siêu thị mua sữa bò, lúc này mới chạy đến phòng tập thể thao.

Thời điểm Hình Tín Hàm gọi điện thoại cho Tô Nam lúc cô vừa đến nhà không lâu, vì thế cô ngồi trước gương chỉnh lại lớp trang điểm, sau đó mở tủ quần áo ra, từ trong đống quần áo chọn lựa một hồi lâu mới quyết định từ bỏ chiếc váy đẹp, mặc vào bộ đồ tập thể hình bình thường. Ngụy trang như vậy mới không bị mọi người phát hiện.

Sau đó cô liền xách theo l*иg chim mang theo Cây Đậu ra cửa, ở trên đường Hình Tín Hàm vừa lái xe vừa nói chuyện cùng Cây Đậu, “Cây Đậu, ta muốn mang ngươi đi gặp hắn, vui không?”

Cây Đậu nghe được từ “Vui vẻ”, vì thế lại bắt đầu kêu: “Muốn Hàm Hàm vui vẻ! Muốn Hàm Hàm vui vẻ!”

“Được rồi,” Hình Tín Hàm buồn cười, thật cao hứng mà nói: “Ta hiện tại rất vui vẻ.”

Không biết vì cái gì, thời khắc hắn nói muốn gặp mặt cô, Hình Tín Hàm cảm nhận lòng tràn đầy sung sướиɠ.

Mà cô chính mình còn không có ý thức được, cô kỳ thật thực sự chờ mong được gặp mặt hắn một lần.

Sau khi tới nơi, Hình Tín Hàm dừng xe ở bãi đỗ xe, sau đó xách theo l*иg chim đi vào.

Thời điểm cô đến Tô Nam đã đang đợi rồi, trên bàn còn để hai hộp sữa bò.

Hình Tín Hàm đi qua, nhìn hắn nói: “Thật ngại quá Tô bác s… Tô Nam, để anh phải đợi rồi”

Tô Nam lắc đầu cười nói: “Không có, tôi cũng vừa đến.”

Hình Tín Hàm ngồi xuống ghế đối diện, đem l*иg chim đặt lên bàn, “Nè,” cô cười sủng nịnh, nhìn con vẹt nói: “Ngươi mỗi ngày đều kêu Tô Nam ta liền cho ngươi đi gặp.”

Tô Nam cười khẽ, hỏi: “Nó mỗi ngày đều sẽ kêu tên của tôi sao?”

“Cũng không đúng lắm, không phải Tô Nam thì cũng kêu thiếu gia.” Hình Tín Hàm khóe môi khẽ nhếch, “À đúng rồi,” Hình Tín Hàm đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Tô Nam, đôi mắt chớp chớp: “Sắp tới tôi phải đến đoàn phim đóng phim, không thể chăm sóc nó được, giao cho người khác… Cũng không quá yên tâm, đến lúc đó anh có thể hay không…”

“Có thể!” Tô Nam gấp không chờ nổi mà lập tức trả lời, Hình Tín Hàm hơi giật mình, rồi sau đó bật cười, “Anh biết tôi sắp nhờ anh chuyện gì sao?”

Tô Nam dùng ngón tay gãi gãi thái dương, hắc hắc cười một cái, “Muốn nhờ tôi chăm sóc Cây Đậu giùm phải không?”

Hình Tín Hàm gật gật đầu, “Vâng, đến lúc đó liền phiền anh rồi.”

Tô Nam nói: “Căn bản chưa nói tới ‘ làm ơn ’ cùng ‘ phiền toái ’, như vậy là quá khách sáo với tôi rồi.”

“Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, bảo đảm sau khi cô đi công tác trở về nó sẽ tung tăng nhảy nhót mà nghênh đón cô.” Nói xong còn cười dùng ngón tay sờ sờ đầu Cây Đậu, hỏi nó: “Đúng hay không nha, Cây Đậu?”

Hình Tín Hàm cười cười, nói: “A… Trước khi đi anh cho tôi một địa điểm đi, tôi đem nó giao cho anh.”

Tô Nam tự nhiên cầu mà không được, “Được.”

Hình Tín Hàm trầm ngâm một lát, “Bằng không liền… Hay là hẹn ở quán cà phê bánh ngọt tên “Ngôn Nếu” đi, chủ cửa hàng là bạn cùng lớn lên từ nhỏ với tôi, cũng như giới thiệu với anh một quán đồ ăn vặt, đặc biệt ăn ngon.”

“Ngôn Nếu?”

“Chính là tên tách ra của chữ hứa hẹn, vị trí cửa hàng nằm ở đường cái khu thể dục Triều An.”

Tô Nam gật gật đầu, “Nhớ kỹ.” Theo sau liền mím môi cười, hỏi: “Còn có mặt khác muốn công bằng cho tôi sao?”

Hình Tín Hàm nhịn không được mỉm cười, “Không phải.”

“Đến lượt tôi,” hắn đem túi thơm từ trong túi móc ra, đưa cho Hình Tín Hàm, “Cái này chính là túi thơm an thần có khả nặng hỗ trợ giấc ngủ, thời điểm chuẩn bị ngủ cô đặt nó bên gối, liền sẽ ngủ ngon.”

“Còn có cái này,” Tô Nam đẩy hai hộp sữa bò qua cho Hình Tín Hàm, “Mua cho cô, nhớ rõ mỗi đêm trước khi ngủ uống một ly.”

Hình Tín Hàm cầm lấy túi thơm, đặt ở trước mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, cười nói: “Thật là thơm.”

Cô nhướng mắt, con ngươi phát sáng lộng lẫy, nhìn hắn, “Cảm ơn anh.”

Tô Nam nhìn chằm chằm đôi mắt sáng như sao trời của cô, thực thỏa mãn mà cười nói: “Không cần cảm tạ, việc nên làm.”

Lúc cả hai đang vui vẻ nói chuyện, điện thoại Tô Nam đột nhiên vang lên, hắn liếc mắt nhìn số điện thoại, lập tức nhìn Hình Tín Hàm khom người xin lỗi, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát”

“Vâng, Tô Nam nghe.”

“Bác sĩ Tô, bệnh viện nhận được mấy ca trúng độc khí than, bác sĩ Lý đang cấp cứu nhưng lo liệu không hết quá nhiều việc, anh mau chóng đến gấp!”

“Đã biết, tôi sẽ tới ngay.”