Chương 1: Ký Ức Vĩnh Hằng (1)

“Cắt!!!” đạo diễn hô lớn: “Tuyệt vời! Mọi thứ đều hoàn hảo”

“Tất cả nghỉ tay đi, cứ thông thả ăn cơm trưa trước, ăn xong quay thêm một cảnh nữa là kết thúc được rồi!”

Trợ lý Kỳ Kỳ lập tức chạy tới giúp Hình Tín Hàm nâng tà váy cưới, cùng cô đi vào phòng thay đồ nhanh chóng giải thoát khỏi bộ váy nặng, buổi chiều còn có lịch đóng cảnh quay khác cô phải tiếp tục thay đổi trang phục và trang điểm lại.

Hình Tín Hàm bận rộn tháo trang sức cùng lúc Kỳ Kỳ đem phần cơm trưa chạy đến đứng bên cạnh, nhanh nhẹn nói với cô: “Chị Hàm Hàm, cơm trưa cho chị có rồi đây, chị muốn lấy gì khác nữa không?”

Hình Tín Hàm vừa rồi phải đứng dưới ánh mặt trời suốt thời gian dài, gương mặt có chút ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể có vẻ còn hơi ấm ấm, lúc này cô căn bản không muốn ăn gì cả, chỉ muốn uống chút gì đó lạnh lạnh giải nhiệt, vì thế cô liền nói với Kỳ Kỳ:

“Chị muốn uống chút cà phê đá.”

Cô gái nhỏ lập tức gật đầu: “Được, em đi mua liền.”

“Cũng muốn ăn chút kem nữa!” Hình Tín Hàm lại nói tiếp: “Cà phê mua nhiều một chút, đem cho mọi người trong đoàn phim nữa.”

Kỳ Kỳ: “Em biết rồi.”

Sau đó liền hấp tấp chạy ra bên ngoài mất dạng.

Hình Tín Hàm ở phía sau dặn dò với theo: “Bảo nhân viên cửa hàng mang cà phê cùng, đừng tự mình xách nhiều quá đó.”

“Biết rồi!” Cô chỉ nghe âm thanh đáp lời vang lại vào phòng thử đồ, còn người cơ bản đã đi mất tiêu rồi.

Hình Tín Hàm nhỏen miệng cười cười, tiếp tục công việc tháo trang sức.

—---------------------

Thời điểm diễn viên đóng cùng tên Diệp Trường Xuyên bước vào, Hình Tín Hàm đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng ngực còn ôm chiếc quạt nhỏ chạy bằng pin.

Diệp Trường Xuyên ngồi xuống vị trí bên cạnh, lại chú ý tới Hình Tín Hàm vẫn chưa hề động vào cơm trưa, phân vân đứng dậy tính bước ra, Hình Tín Hàm liền mở mắt.

Cô chỉnh lại tóc rối, ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Trường Xuyên trong tay đang cầm kịch bản thì khóe môi cong lên mỉm cười, nói với Diệp Trường Xuyên: “Muốn tập lại kịch bản hả?”

Diệp Trường Xuyên nhướng mày, gật đầu nói: “Tính là như vậy, nhưng mà……” Anh đứng lên, toan bước ra ngoài, “Cô ăn cơm trước đi, ăn xong rồi chúng ta lại tập sau.”

Hình Tín Hàm bỏ chiếc quạt cầm tay xuống, lật quyển kịch bản của mình ra, nói: “Không có việc gì, tại tôi không đói, nếu không đã ăn xong từ nãy rồi.”

“Tới đây tập đối thoại đi.” Hình Tín Hàm nhấc đôi mắt nhìn Diệp Trường Xuyên nói.

Diệp Trường Xuyên một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu cùng Hình Tín Hàm luyện lại đoạn đối thoại chiều nay hai người cùng diễn.

Ngoài lều nhân viên đoàn phim đi đi lại lại, Hình Tín Hàm cùng Diệp Trường Xuyên dường như mặc kệ những âm thanh ồn ào ngoài kia, nghiêm túc mà cùng đối phương tập thoại.

Hai người mới tập qua với nhau một lần, vừa vặn Kỳ Kỳ vừa mua cà phê cùng kem trở về, cô vui vẻ nói với nhân viên trong đoàn: “Mọi người lại đây uống cà phê nha, chị Hàm hôm nay mời mọi người một chầu cà phê!”

Sau đó cầm loại cà phê và kem của Hình Tín Hàm đi lại đưa cho cô: “Chị Hàm, đây! Vị chị thích nhất đó!”

“Quả là em chị!” Hình Tín Hàm vui vẻ liền mở kem lạnh ra ăn, còn Kỳ Kỳ nhanh nhẹn cầm một ly cà phê khác, đặc biệt chạy sang đưa tận tay Diệp Trường Xuyên, giọng nói có phần e thẹn: “Anh Xuyên cà phê nè! Không bỏ thêm đường đâu!”

Diệp Trường Xuyên cầm lấy, ôn hòa nhìn cô gái nhỏ cười cười, nói: “Cảm ơn.”

Kỳ Kỳ ngượng ngùng đến nỗi hai má ửng hồng, liên tục xua tay: “Không cần cảm ơn.” Sau đó liền bỏ chạy ra ngoài.

Diệp Trường Xuyên nhìn cô chạy đi, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Hình Tín Hàm ngồi một bên ăn kem, nhớ tới một lát liền muốn quay lại cảnh vừa nãy thật giống đôi vợ chồng già, cô cười rộ lên: “Bộ dạng về già của Diệp ảnh đế, trong chốc lát tôi đã có thể hình dung ra sao rồi.”

Diệp Trường Xuyên: “…… Đừng có chọc tôi.”

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, các nhân viên công tác đều bắt tay vào dựng bối cảnh, chuyên viên trang điểm cũng bận rộn hóa trang nhuộm tóc cho Hình Tín Hành mất rất nhiều thời gian, hơn ba giờ chiều, bộ phim điện ảnh tên “ Ký Ức Vĩnh Hằng” cuối cùng sau phân cảnh kết này cũng sẽ chính thức đóng máy.

Nhưng mà Hình Tín Hàm nằm trên giường không bao lâu liền cảm thấy không thoải mái, bụng bỗng nhiên nhói đau từng đợt, còn cảm thấy buồn nôn nữa.

Cô nghĩ đến chính mình giữa trưa ăn kem còn uống cà phê đá, cảm thấy có thể là bản thân làm hư dạ dày rồi.

Đợi đến lúc nghỉ giải lao phải tìm thuốc giảm đau uống mới được. Hình Tín Hàm nghĩ thầm.

Lúc này đang trong phân cảnh nữ chính hôn mê, Hình Tín Hàm nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nỗ lực mà chịu đựng cảm giác không thoải mái của cơ thể, Diệp Trường Xuyên ngồi ở bên cạnh mép giường đang không ngừng diễn thoại nam chính, cảm giác đau đớn từ bụng không ngừng dày vò cô.

Cho đến lúc đạo diễn nói: “Được rồi! Nghỉ một lát!”

Hình Tín Hàm lập tức từ trên giường bò dậy chạy thẳng vào phòng vệ sinh, cũng không quên nói với Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, bụng chị không thoải mái, em đi lấy thuốc trong xe cho chị với.”

Kỳ Kỳ: “Vâng!” Sau đó lập tức chạy tới xe Hình Tín Hàm lấy thuốc.

Hình Tín Hàm từ phòng vệ sinh bước ra, xoa xoa bụng, cô cố nén suy nghĩ muốn nôn ói, mày nhíu chặt, ngồi xuống mép giường, lấy kịch bản xem trong chốc lát muốn tập lại lời thoại một lần nữa.

Kỳ Kỳ quả nhiên trở lại rất nhanh, cô đem thuốc đưa cho Hình Tín Hàm, sau đó nhanh nhẹn vặn chai nước cho cô, Hình Tín Hàm nuốt hai viên thuốc giảm đau.

Đạo diễn thấy thế hỏi cô: “Tín Hàm, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Hình Tín Hàm nặn ra một nụ cười gượng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không sao hết ạ, dạ dày không tốt lắm, đã uống thuốc rồi.”

Hình Tín Hàm mười tám tuổi đã tiến vào giới giải trí, tuy rằng mỗi năm đều nỗ lực đóng nhiều bộ phim, nhưng vẫn không thể bật lên, cho đến năm trước chính thức ký hợp đồng với công ty điện ảnh Đông Thịnh, tài nguyên của Hình Tín Hàm đột nhiên tăng lên chóng mặt, một năm nay hợp đồng công việc chưa từng thiếu, không những góp mặt trong nhiều bộ phim còn thường xuyên xuất hiện trên bìa lớn của các tạp chí… Cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, thân thể cũng bởi vì làm việc quá độ mà có chút không ổn, hôm nay loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, Hình Tín Hàm cũng không để ý nhiều, mỗi lần thấy đau đều dùng thuốc giảm đau để trị.

“Chuẩn bị phân cảnh tiếp theo!”

Hình Tín Hàm nghe được tiếng hô lớn của vị đạo diễn liền cởi giày lại lần nữa nằm xuống giường bệnh, Diệp Trường Xuyên cũng đã đi tới, ngồi vào mép giường, anh nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Nếu không ổn thì nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục.”

Hình Tín Hàm khẽ lắc đầu, “Không sao đâu.”

Hình Tín Hàm tính tình quả quyết, không bao giờ để đoàn phim bị trì hoãn vì chuyện cá nhân, hơn nữa thêm cảnh này là sẽ đóng máy, chiều nay xong rồi bộ điện ảnh này liền thuận lợi đóng máy, hơn nữa, lần này hóa trang nhân vật về già thật sự tốn rất nhiều thời gian, nếu cô hiện tại kêu hoãn lại, chính là làm toàn bộ đoàn phim chậm tiến độ.

Hình Tín Hàm khẽ cắn môi, cố gắng tiếp tục đóng phim.

Độ năm giờ chiều, cuối cùng phân cảnh cuối cùng cũng kết thúc, Hình Tín Hàm nhẹ nhàng thở ra, toàn đoàn phim đều tất bật đóng máy trong vui sướиɠ, cô chậm rãi xuống giường, nhìn nhân viên đoàn phim cười nói vất vả, hồi sau mới đi tháo trang sức thay quần áo.

Nhưng mà cô mới vừa gỡ lớp nếp nhăn trên mặt xuống, cảm giác đau đớn khi nãy lần nữa nổi lên, lần này còn mãnh liệt hơn khi nãy, lan xuống cả vùng bụng dưới, Hình Tín Hàm thật sự chịu không nổi, ngồi xổm xuống dưới đất, vừa vặn Kỳ Kỳ đi vào, cô vội vàng chạy đến bên cạnh Hình Tín Hàm ngồi xổm xuống, lo lắng nói: “Chị Hàm Hàm, bụng vẫn còn rất đau sao? Bằng không chúng ta đến bệnh viện đi”.

Hình Tín Hàm được Kỳ Kỳ dìu đứng lên, cô hít sâu rồi thở hắt ra, đi lên trước cố gắng ra vẻ bình thường tiến tới chào hỏi đám người đạo diễn, sau đó liền cáo lui lên xe đi trước.

Trên đường đến bệnh viện Hình Tín Hàm đau như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, cơ hồ nói không ra lời.

Kỳ Kỳ nắm lấy tay cô chực muốn òa khóc, lẩm bẩm tự nói: “Như vậy có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không? Ngươi bình thường cũng sẽ uống cà phê ăn kem mà? Vì cái gì lần này lại ra nông nỗi vậy…”

“Hu hu hu em về sau không bao giờ cho chị ăn như vậy nữa…”

Vừa tới bệnh viện, Hình Tín Hàm liền bị nhân viên y tế chất lên cán đem thẳng đến Khoa Cấp Cứu, một vị hộ sĩ bình tĩnh nói: “Bác sĩ Lâm lúc này còn ở phòng giải phẫu, Lâm Hân, bác sĩ Tô đâu? Kêu anh ta tới đây nhanh lên!”

Lâm Hân lập tức chạy đi: “Tôi đi kêu!”

Hình Tín Hàm khuôn mặt tái nhợt, vì đau đớn mà mặt đổ đầy mồ hôi, cô gắt gao cắn môi, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, như là muốn khóc.

Tay không tự chủ mà quờ quạng, nhưng chính là muốn nắm lấy thứ gì đó, cơ hồ có thể giảm đi cảm giác đau đớn này một chút, tay Hình Tín Hàm ở không trung lung tung tìm kiếm, đang muốn nắm lấy thành cán, kết quả liền ngoài ý muốn nắm được một bàn tay rất lớn, còn rất ấm áp.

Trong mắt đầy ắp nước mắt, cho nên tầm mắt cũng trở nên mông lung, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà phân biệt rõ vị nam nhân này mặc áo blouse trắng.

Giây tiếp theo, nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, tầm mắt bởi vậy cũng rõ ràng lên.

Tô Nam tùy ý để cô cầm tay mình, ở bên cạnh hộ sĩ nghe thuật lại từ Kỳ Kỳ tình huống xảy ra, hắn dùng tay còn lại ấn vào một điểm trên bụng cô, bình thản hỏi: “Nơi này đau không?”

Hình Tín Hàm cắn môi lắc đầu, tay hắn di chuyển sang phải một chút, “Nơi này?”

Hình Tín Hàm bị ấn đau, khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhăn nhúm, vô thức mà nắm càng chặt ngón tay hắn, mang theo âm thanh nức nở suy yếu mà thấp giọng nói: “Đau.”

“Là ở đó sao?” Hắn đột nhiên dời tay khỏi bụng Hình Tín Hàm.

Đau đớn nháy mắt so với vừa rồi bị hắn ấn còn đau đớn khó chịu hơn nữa, Hình Tín Hàm nắm chặt tay hắn đến nỗi phát run, cô chau mày, trên má một tầng mồ hôi, đau cơ hồ nói không ra lời.

Nhưng Tô Nam nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô cũng có thể đoán ra vấn đề của cô gái này, không cần dùng tay ấn thử nữa.

Tô Nam quay sang tiểu hộ sĩ Lâm Hân nói: “Cấp tính viêm ruột thừa, cô mang bệnh nhân đi làm kiểm tra, trong chốc lát chuẩn bị giải phẫu.”

“Vâng, bác sĩ Tô.” Lâm Hân đồng ý.

Lúc nằm trên xe đẩy bệnh viện, Hình Tín Hàm bất giác phát hiện ra chính mình vẫn còn nắm chặt tay bác sĩ, nhưng mà cô đang định buông ra thì bị hắn giây sau nắm lấy, nắm thật chặt đốt ngón tay.

Cô nhìn hắn, nam nhân mang khẩu trang, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, Hình Tín Hàm chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của hắn, hốc mắt rất sâu, cặp mắt xinh đẹp đó cơ hồ như mọi lúc đều có thể như đang cười.

Chốc sau, cô nghe được hắn phá lệ ôn nhu trấn an nói: “Sẽ không sao, đừng sợ.”