Chương 1

“Buổi tối hôm đó, là anh sao?”

Mười bảy tuổi, Kỷ Tình có hàng ngàn ảo tưởng, thậm chí có vạn loại phương thức bày tỏ đối với chính người con trai cô thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi cô cố lấy toàn bộ dũng khí đứng ở trước mặt người ấy, câu đầu tiên mở miệng lại là: “Người con trai vào buổi tối ngày hôm đó, là anh sao?”

Tạ Ý Hiên rũ mắt, tư thế dựa vào cột điện, nghe đến câu hỏi của Kỷ Tình, mí mắt cũng chưa nâng lên, chỉ là mi tâm hơi chau lại, lông mi hơi hơi run, ngay sau đó trên mặt hắn liền khôi phục vẻ lãnh đạm không gợn sóng.

Nếu không phải Kỷ Tình nhìn hắn chăm chú, thấy được sắc mặt hơi biến đổi của hắn, cô còn tưởng rằng hắn căn bản không nghe được câu cô hỏi. Cô không chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bình tĩnh đợi một lát, thấy thiếu niên trước sau không có phản ứng gì, nhẹ mím môi, lại mở miệng, tuy vẫn là câu hỏi nghi vấn, nhưng thanh âm lại mang theo vài phần khẳng định: “Buổi tối hôm đó chính là anh, đúng hay không?”

Sau khi Kỷ Tình hỏi hai lần, Tạ Ý Hiên rốt cuộc ngẩng đầu lên. Hắn thong thả ung dung quét mắt nhìn Kỷ Tình, đáy mắt đen nhánh không mang bất luận cảm xúc gì, sau đó liền đứng thẳng thân mình, tỏ vẻ không có chuyện gì, xoay người rời đi.

Kỷ Tình nhìn theo bóng dáng Tạ Ý Hiên, theo bản năng mà nắm chặt nắm tay.

Người đêm đó, khẳng định là anh, sẽ không sai….

Đêm đó, cách anh hôn môi cô, ôn nhu như vậy, khẳng định là không sai…

Tuy rằng cô không biết, vì cái gì đêm nay cùng đêm đó thái độ anh đối với cô có khác biệt lớn như vậy, nhưng thật vất vả cô mới có đủ dũng khí tới tìm anh ấy tỏ tình, cô không thể vì như vậy bỏ dở nửa chừng. Bởi vì cô sợ chính mình sẽ không bao giờ có lần thứ hai có can đảm cùng tự tin như vậy……

Nghĩ đến đây, Kỷ Tình hướng Tạ Ý Hiên mãnh liệt đuổi theo: “Tôi biết đêm đó người đó là anh, tôi……”

Kỷ Tình nói còn chưa nói xong, Tạ Ý Hiên liền đi nhanh hơn một nữa.



Khoảng cách hai người được kéo ra có chút xa.

Kỷ Tình chạy nhanh vài bước,chạy càng gần: “Tôi, tôi đã rất sớm, liền, liền chú ý tới anh, tôi……”

Tạ Ý Hiên đã đi tới bên đường, nâng lên tay, vẫy xe taxi.

Kỷ Tình trước khi Tạ Ý Hiên kéo ra cửa xe, nhanh chạy đến vươn tay, nắm lấy cổ tay Tạ Ý Hiên.

Tạ Ý Hiên cao hơn Kỷ Tình rất nhiều,khi nghiêng đầu nhìn cô, là hướng hương từ trên cao nhìn xuống.

Lời nói của Kỷ Tình đến bên miệng nghẹn lại, nhìn đôi mắt Tạ Ý Hiên, có chút khẩn trương nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn là thấy chết không sờn mở miệng: “Tôi rất thích anh, thích anh thật lâu, anh……!”

Tạ Ý Hiên đột nhiên nâng tay lên, dùng sức gạt đi bàn tay nhỏ đang bắt lấy vạt áo của mình, Kỷ Tình tăng lớn lực đạo đầu ngón tay, cùng anh chống lại, mặt tiếp tục mở miệng: “…… Anh…thích tôi sao?”

Những ngón tay đang cầm bàn tay cô của Tạ Ý Hiên chợt run lên, lực đạo đình trệ trong chốc lát.

Anh phản ứng như vậy, làm đáy lòng cô phảng phất nghe thấy được thanh âm của những cánh hoa nở rộ.

Anh quả nhiên đối với cô là có cảm giác, nếu không vì sao đêm đó anh sẽ chạm vào cô? Bằng không khi cô mở miệng nói thích anh, anh vì cái gì sẽ kích động như vậy?

Kỷ Tình ngửa đầu, nhìn đôi mắt Tạ Ý Hiên, ánh mắt sáng ngời mà lấp lánh, cô ổn định hô hấp, biểu tình trịnh trọng mở miệng: “Anh có nguyện ý làm bạn trai tôi ……”