Chương 3

"Trình Tổng, Từ tiểu thư xảy ra chuyện rồi. "

Hắn hơi ngẩng đầu lên, bàn tay day nhẹ thái dương, giọng nói có chút âm trầm.

"Chuyện gì? "

"Dạ, Từ tiểu thư không thấy ngài đến nên đã tức giận đập vỡ đồ đạc trong phòng, không chịu ăn cơm... với lại... với lại... "

"Như thế nào? " Hắn không kiên nhẫn đáp lại.

"Với lại lúc nãy Từ tiểu thư bị té trật chân, cô ấy đang khóc lóc trong phòng đòi ngài ngay lập tức phải đến. "

Tên vệ sĩ hơi rụt rè đáp lại, mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống.

Trình Tranh cảm thấy vô cùng đau đầu, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác chán ghét với bản tính trẻ con của Từ Tuyết, hắn hơi phất tay, nói.

"Nói với cô ấy là tôi tạm thời có việc nên không thể đến được. Nếu cô ấy nghe xong mà vẫn muốn quậy thì cứ để mặc cho cô ấy quậy, chỉ cần không để bản thân bị thương là được. "

Tên vệ sĩ hơi kinh ngạc một lúc, nếu như theo bình thường thì Trình tổng đã ngay lập tức đến chỗ Từ tiểu thư, sao hôm nay Trình Tổng lại lạ đến như vậy! Tên vệ sĩ bất ngờ giây lát rồi lại cúi đầu xuống làm theo.

"Vâng, tôi đã rõ, tôi xin phép đi trước. "

Trình Tranh nặng nề "Ừ" một tiếng, sau đó hắn lại ngồi xuống ghế, mắt dường như không còn tiêu cự hướng về phía màn đêm đen kịt. Ánh sáng le lói của ánh trăng khẽ hắt vào từng vệt máu trên người hắn. Trình Tranh nắm chặt bàn tay dính đầy máu khô.

Một đêm tối lạnh lẽo như thế này, hắn chẳng hề chợp mắt một phút nào.

________

Trong căn phòng trắng tinh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Ôn Noãn im lặng nằm đó, khắp nơi đều chằng chịt thiết bị y tế gắn vào người cô. Sắc mặt Ôn Noãn nhợt nhạt, môi mỏng trắng bệch, hơi thở yếu ớt tựa như một thiên sứ bị bắn gãy cánh.

Trình Tranh lặng lẽ ngồi cạnh Ôn Noãn, bàn tay ấm áp của hắn chạm vào bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt của cô. Mười ngón tay của họ đan vào nhau. Hắn nhìn cô chăm chú, khoé mắt không hiểu sao cay xè. Trái tim trong lòng ngực co rút liên hồi vì đau đớn.

"Ôn Noãn, hình như tôi đã biết đau lòng rồi."

Hắn gục đầu xuống giường, đôi mắt đen vì thiếu ngủ hơi cụp xuống, hắn khẽ nói.

"Ôn Noãn, hình như tôi biết hối hận rồi. "

Mặc dù đã quá muộn màng, nhưng hắn thật sự đã hối hận rồi.

"Ôn Noãn, tim tôi... nó biết đau vì cô rồi."

Hắn cầm lấy tay của cô chạm vào ngực mình, âm thanh khàn khàn mang theo chút van nài.

"Ôn Noãn, xin cô... hãy tỉnh lại đi, được không? "

Đáng tiếc là, mắt của Ôn Noãn vẫn khép chặt, giọng nói ngọt ngào trong veo của cô vẫn không hề vang lên thêm lần nào nữa.

"Ôn Noãn, tôi..."

"Trình tổng, nguy rồi, Từ tiểu thư cắt cổ tay tự sát rồi. "

Lời nói của Trình Tranh vang lên một nửa liền ngưng bặt, hắn xoay người, nôn nóng quát lên.

"Mau, mau đưa tôi đến đó. "

Hắn bật người ngồi dậy, mạnh mẽ gỡ cánh tay cô ra khỏi tay mình, từng tiếng bước chân gấp gáp của hắn vang lên từng hồi rồi biến mất dần trên hành lang vắng người.

Hắn không hề biết rằng, lúc hắn quát lên vì lo lắng, nước mắt của cô đang tràn ra khoé mắt.

Hắn cũng không hề biết rằng, lúc hắn xoay người bước đi, ngón tay của cô đã khẽ động đậy.

Trình Tranh, người mà anh bỏ rơi lúc nào cũng luôn là em!

#còn

Tui viết mà tui tức á.