Chương 62: Chủ nhật nhàn hạ

Buổi sớm chủ nhật, ánh nắng dịu dàng chiếu xuyên qua khe hở nhỏ của tấm rèm lớn màu trắng, như có như không mà vạch trần hành vi của đôi nam nữ lúc này.

Trên chiếc giường lớn tối màu, nữ nhân đang bị người kia giam hãm dưới thân, chiếc váy ngủ lụa mỏng manh xộc xệch không che lấp nổi cảnh xuân mơn mởn bên trong. Làn da trắng mịn như phát sáng lại vô tình làm nổi bật những vệt đỏ ái muội trên khắp cần cổ và xương quai xanh. L*иg ngực phập phồng lên xuống, cùng tiếng thở dồn dập sau một nụ hôn kéo dài gần như rút đi mọi sinh khí trong khoang miệng ẩm ướt. Gương mặt nhỏ ửng hồng cùng đôi mắt to tròn mê ly ậng nước, vừa mong manh lại quyến rũ chết người.

Nam nhân nuốt khan mấy ngụm nước bọt, yết hầu lăn tròn mấy lần, không hề che dấu du͙© vọиɠ với người con gái dưới thân. Anh biết, ‘thằng em trai’ của mình đã sớm thức tỉnh rồi, anh nên sớm một chút thỏa mãn nó. Ai bảo cô gái của anh câu hồn đến như vậy chứ? Dù là đêm hay rạng sáng, anh chỉ muốn cùng cô dây dưa triền miên hết chỗ này tới chỗ khác, để lại ấn kí của anh trên khắp da thịt cô.

Người phụ nữ của anh, người con gái duy nhất anh yêu đời này!

Giữa hai người là một khoảng không nhưng tràn ngập hương vị tình ái. Tạ Bắc Thần nhịn không được nữa, bàn tay thô ráp đã sớm chui tọt vào trong lớp váy áo, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Thư Nhiên bị chạm liền giật mình, bàn tay vô lực chống trên ngực nam nhân. Tuy chẳng phải lần đầu gần gũi, nhưng cô vẫn là quá nhạy cảm, mỗi nơi anh chạm đến đều như được đốt lửa mà nóng rực lên rồi khao khát được vuốt ve nhiều hơn. Cô biết bản thân mình sớm đã bị con quái thú của anh dạy hư rồi.

Bàn tay anh hướng dần lên trên rồi chậm rãi bao lấy đôi bánh bao mập mạp mà nhào nặn tùy ý. Hạt trân châu hồng phía trên cũng được chăm sóc tỉ mỉ mà đứng thẳng lên cứng cáp.

Cô gái nhỏ kiềm không nổi sự thoải mái và kí©h thí©ɧ, liền khẽ rên lên một tiếng yêu kiều.

“Ưʍ...”

“Nhiên Nhiên, em thật d*m đó nha!”

Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên dái tai đỏ bừng của cô, lại trêu trọc mà thổi một ngụm khí nóng khiến cô khẽ rùng mình

“Đều tại anh cả!” – cô run run nói

“Sao lại đổ lỗi cho anh vậy bảo bối?” – anh vừa nói vừa tăng thêm lực đạo bàn tay, phía dưới, anh từ tốn chen đầu gối vào giữa hai chân cô, tách chúng ra, tạo điều kiện thuận lợi cho bàn tay còn lại tiếp cận vị trí đắc đạo – “Rõ ràng là em... thèm muốn anh trước mà!”

“Ách...”

Cô cảm nhận được ngón tay thon dài lại có chút thô ráp của người đàn ông đang chậm rãi ma sát bên ngoài t**u hu**t rồi đột ngột đâm thẳng vào bên trong không chút lưu tình. Phía trên, hột trân châu cũng bị anh vô tình bóp mạnh khiến cô không khỏi đau đớn. Nhưng thật lạ, đau thì đau nhưng đau lại khiến kɧoáı ©ảʍ tăng lên gấp bội. Cô há miệng thở hổn hển, ánh mắt mờ đi trong màn sương tìиɧ ɖu͙©. Hai cánh tay chống trên ngực sớm đã vòng ra sau lưng người đàn ông ôm chặt, chờ đợi những đợt tấn công tiếp theo...

__________

Tiếng đồng hồ điểm 12 giờ trưa vang lên.

Người con gái trên giường chậm chạp mở mắt ra, gương mặt nhỏ còn ửng hồng sau một trận vận động kịch liệt. Cô khẽ cử động, hạ thân liền truyền tới cảm giác ẩm ướt khó chịu, chất dịch còn sót lại sau trận kí©ɧ ŧìиɧ theo đó mà chảy ra bên ngoài. Người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ, cánh tay to lớn khóa chặt trên eo cô, bàn tay thuận thế nắm lấy nơi đồi núi đầy thoải mái.

Hừ, cái tên đàn ông thối này! Cái gì mà yêu thương với chả trân trọng chứ, hành hạ cô cả đêm qua rồi cả buổi sáng nay không tha lúc nào, xong việc còn thảnh thơi ngủ nướng, coi cô như cái gối ôm hình người luôn chứ! Nếu không phải cô sợ làm sư cô suốt phần đời còn lại thì chắc chắn lúc này cô sẽ tìm một con dao sắc rồi cắt đi ‘thằng nhỏ’ của tên đàn ông khốn khϊếp này rồi!

Cô bực bội cởi tay anh ra khỏi eo mình rồi thẳng chân đạp mạnh một cái khiến anh lăn thẳng xuống dưới đất. Một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên khiến cô vô cùng hả hể. Cho chừa cái tội ức hϊếp cô này!

“Em làm gì vậy?” – anh lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhìn gương mặt đắc ý của cô gái nhỏ mà hỏi

“Anh đoán xem!” – cô khoanh tay, kiêu ngạo nói

Lòng dạ đàn bà đúng là như mò kim đáy bể mà! Rõ ràng vừa nãy còn ôm lấy anh không buông, không ngừng kêu la sung sướиɠ, giờ sướиɠ rồi liền đá anh xuống giường, thật là...!

“Bảo bối à, anh làm gì sai rồi sao? Cho anh xin lỗi mà!” – tốt nhất vẫn là nhận lỗi.

Ông trùm thế giới ngầm vẫn là phải đội vợ lên đầu mà thôi!

“Hừ, anh còn hỏi sao? Anh tưởng anh có ‘súng’ là ngon lắm hả? Hành hạ bà đây đến thân tàn ma dại thế này, anh nói xem anh có đáng bị đá không hả?”

“Bảo bối, em nói vậy oan cho anh quá! Chẳng phải ‘súng’ làm em sướиɠ sao? Giờ em hắt hủi nó à?”

“Sướиɠ hồi nào? Là anh chứ có phải em đâu!”

“Vậy sao? Thế người hét lên kêu ‘mạnh hơn nữa đi’ là ai?” – anh vừa nói vừa trèo lên giường, dần dần mon men lại phía cô – “Hay là anh giúp em khơi lại trí nhớ nhé?”

Thư Nhiên nghe vậy liền đỏ mặt. Cô... cô có nói như vậy sao? Nhưng suy cho cùng cô vẫn là cứng miệng

“Anh... anh đừng có mà tùy tiện nhé! Có tin em cấm túc anh một tháng không hả?”

Thật không ngờ, chiêu này có hiệu lực nha. Người đàn ông lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, anh ngồi thẳng thớm lại rồi nói

“Thôi mà bảo bối! Em mà cấm thật, một tháng sau ‘đàn em’ của anh chết hết mất! Sau này, lấy gì mà thỏa mãn em chứ?”

Nói thật nha, Tạ tổng lạnh lùng của quá khứ đâu rồi? Mau đem về đây cho cô đi! Tạ Bắc Thần mặt dày mày dạn này cô không quen!

“Anh nhịn được 30 năm cơ mà? Giờ một tháng liền không được hả?”

“Ăn chay niệm phật đã lâu, đến lúc nếm được vị thịt liền không muốn kham khổ nữa chứ sao! Đừng nói 30 ngày, chỉ cần em lượn lờ trước mặt mà không được ăn, cũng đủ khiến tôi phát điên rồi!”

_______

Tạ tổng nạnh nùng ngày xưa c-hết rồi! Giờ chỉ còn Tạ Bắc – lưu manh – Thần thôi!