Chương 3: Khoai tây nghiền

Lữ Manh không biết xe đạp của mình bị người ta cười nhạo.

Ăn cơm trưa xong liền tới trường học.

Vừa khóa xe đạp xong, lúc đi ra liền nhìn thấy Dương Minh Trạm đứng bên ngoài chờ.

Lữ Manh đương nhiên không cảm thấy đối phương đang đợi mình. Hai người chỉ gặp qua hai ba lần, lại không thân.

Nhưng mà, Lữ Manh có ấn tượng khá tốt với anh. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, thanh âm dễ nghe, lớn lên rất cao.

Mỗi ngày ngoại trừ đi xe đạp, Lữ Manh còn chạy bộ một giờ, cũng chỉ vì muốn cao hơn.

Như vậy lúc đánh nhau, bóp cổ người ta cô không cần kiễng chân.

"Cậu...", Dương Minh Trạm nói: "Ngày hôm qua cậu giúp tôi, tôi còn chưa nghiêm túc nói lời cảm ơn".

"Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức", Lữ Manh nói.

Dương Minh Trạm thật ra muốn đưa tiền, coi như là trả thù lao, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, vì thế đổi thành: "Hay là, tôi mời cậu cơm chiều đi".

Lữ Manh nghĩ, trời ạ, lần đầu tiên trong cuộc đời có người mời ăn cơm, trước đây chỉ có cô mời người khác ăn cơm.

"Được!" Lữ Manh rất vui sướиɠ đáp ứng.

"Đến giờ cơm, chúng ta hẹn ở đây", Dương Minh Trạm nói.

Lữ Manh gật đầu.

Lữ Manh vô cùng vui sướиɠ đi tới lớp học, sau đó bị Lý Quyên kéo sang một bên: "Manh Manh, cậu không thể..."

Phạm Văn Lan cũng chống tay nhìn nàng.

"Sao vậy?", Lữ Manh cảm thấy kì lạ.

"Vừa rồi có người nhìn thấy cậu và đại thiếu gia mới chuyển tới nói chuyện...", Lý Quyên trả lời thắc mắc của cô: "Cậu chắc không phải muốn duỗi ma trảo về phía cậu ta..."

Ma trảo? Lữ Manh lập tức cười ra tiếng, vươn tay mình: "Đôi tay cần cù lao động này sao lại biến thành ma trảo?"

"Manh Manh, cái này không được", Phạm Văn Lan kề sát: "Nếu cậu thật sự ở bên đại thiếu gia, cậu sẽ bị một nữ sinh cách lớp truy lùng, hơn nữa, nữ sinh ban hai cũng sẽ không bỏ qua cho cậu".

Lữ Manh cảm thấy kỳ quái, không phải chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm sao, thật sự nghiêm trọng như vậy?

"Các cô ấy vì sao không bỏ qua cho mình?" Lữ Manh nói.

"Cậu vẫn còn quá ngây thơ", Phạm Văn Lan nói: "Cậu biết vì sao đại thiếu gia đến trường chúng ta học lâu như vậy mà không có nữ sinh nào đi thông báo không?"

"Không biết", mỗi ngày cô đều vội vàng học tập, không có thời gian nghe bát quái.

"Bởi vì, cậu ta có một nhóm người hâm mộ, nếu có nữ sinh dám thông báo, liền sẽ bị...", Phạm Văn Lan thần bí nói.

"Từ từ, chuyện kia cùng mình cũng không có quan hệ mà?", Lữ Manh nghĩ nghĩ.

Phạm Văn Lan, Lý Quyên: "......"

Ngay lúc này chuông báo vào tiết vang lên.

Lý Quyên chỉ có thể từ bỏ, cân nhắc hồi lâu, cảm thấy học bá nhà mình có thể vượt qua chuyện này.

Tuy rằng có kỹ xảo giao tiếp với bạn trai, nhưng mà, trường hợp này không giống bốn người trước đó, chưa hiểu việc đời.

Đại thiếu gia này khẳng định đã gặp qua đủ loại mỹ nữ, chắc chắn sẽ không cùng Lữ Manh ở bên nhau.

Sau ba tiết học buổi chiều, rất nhanh đến giờ ăn cơm.

Lữ Manh có chút kích động, cô đã ăn hai năm cơm nhà, rốt cuộc có thể ăn bên ngoài, cảm thụ một chút mị lực đường phố.

Dương Minh Trạm quả nhiên chờ ở bãi gửi xe.

Không ít nữ sinh đều cố ý mà vô tình nhìn anh.

Lữ Manh không có cảm giác gì, bước nhanh đi tới: "Chiều nay ăn gì vậy?"

Sau đó nhớ tới một chuyện, "Hôm nay lúc rời khỏi nhà tôi không mang tiền, cho nên không thể ăn đồ quá đắt".

"Nói là tôi cảm ơn cậu, mời cậu ăn cơm, đương nhiên là tôi trả tiền", Dương Minh Trạm nói.

Sau đó hai người đi tới tiệm cơm bên ngoài trường học.

Một vài nữ sinh ánh mắt dừng lại trên người bọn họ.

Lúc ra tới cổng trường học liền nhìn thấy các quán ăn nhỏ.

"Khoai tây nanh sói".

"Bánh gia truyền hương vị chính thống".

"Mì chua cay".

Dương Minh Trạm mời ăn cơm, đương nhiên không phải mời ăn vặt.

Lữ Manh nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi: "Chúng ta có thể ăn cái này được không, mỗi buổi chiều tôi đạp xe qua đây đều rất muốn ăn..."

Dương Minh Trạm thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, trong lòng có chút khó chịu. Chỉ là mấy đồng ăn vặt mà thôi, mỗi ngày đều rất muốn ăn, lại không thể ăn...

"Cậu muốn ăn cái gì? Tôi mua cho cậu", Dương Minh Trạm nói, nhìn mấy quán nhỏ.

Vì thế, trước mặt hai người rất nhanh bày một đống đồ ăn: khoai tây nghiền chua cay, mì chua cay,, cơm nắm...

"Nhiều như vậy, chúng ta có thể ăn hết hay không?" Lữ Manh nói.

Dương Minh Trạm đáp: "Từ từ ăn".

Dương Minh Trạm chưa từng ăn qua loại đồ ăn này, cảm thấy không được sạch sẽ, nhưng nhìn Lữ Manh ăn ngon như vậy, không nhịn được ăn thử một chút.

Cay cay tê tê, cũng không tệ lắm.

"Đời người không còn gì hối tiếc", Lữ Manh cảm thán, đã được ăn mì chua cay mỗi ngày đều ngửi thấy rồi.

Dương Minh Trạm nhịn không được nói: "Nếu cậu thích như vậy, mỗi ngày tôi có thể mua cho cậu".

"Không được", Lữ Manh lập tức cự tuyệt: "Ăn một lần chắc không có việc gì, nếu thường xuyên ăn, ba tôi khẳng định sẽ đánh tôi".

"Ba cậu sẽ đánh cậu?", Dương Minh Trạm nhíu mày.

Lữ Manh trước nay chưa từng nói với người khác về gia đình mình.

Không biết có phải do Dương Minh Trạm là người đặc biệt hay không, hoặc do ăn mì chua cay, nhớ lại chuyện quá khứ.

Lữ Manh vẻ mặt tang thương nói: "Hận nữ không thành phượng, ông ấy cảm thấy tôi lớn lên đi theo con đường sai lệch, muốn đánh cho trở lại".

Dương Minh Trạm cau mày, đã có chút tức giận: "Ba cậu như vậy là ngược đãi trẻ em".

"Không, tôi lúc ấy, thật sự không quá hiểu chuyện", Lữ Manh vẫn thừa nhận: "Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa".

Dương Minh Trạm cũng không tiếp tục đề cập tới chuyện thương tâm của cô.

Ngay lúc này, bên cạnh bọn họ có người ngồi xuống.

Thân thiết nói với Lữ Manh: "Lữ Manh, cậu sao lại có tiền mua nhiều đồ ăn như vậy?"

Lữ Manh ngẩng đầu, phát hiện... quen mắt, nhưng không quen biết.

Dương Minh Trạm có chút không thoải mái, hỏi như vậy là có ý gì?

"Đúng rồi, Lữ Manh, bạn trai cũ của cậu hình như muốn chuyển trường", nữ sinh kia đột nhiên cười: "Ồ, đúng rồi, cậu có bốn bạn trai cũ, mình nói như vậy, cậu có phải không đoán được là người nào..."

Lữ Manh ngẩng đầu: "Cậu nói Lộ Nhàn? Tôi biết cậu ấy muốn chuyển trường".

Nữ sinh thấy thái độ cô không hề thay đổi, sửng sốt một chút, lại nhìn Dương Minh Trạm bên cạnh không có biểu tình chán ghét, vô cùng không cam lòng.

"Cậu thật lợi hại, nhớ rõ nhiều chuyện của bạn trai cũ như vậy".

"Cũng tạm", Lữ Manh thấy kỳ quái: "Nhưng mà, tôi và cậu có quen biết sao?"

Nữ sinh nghe được lời này, tức giận vô cùng, sao lại không quen biết! Lúc ấy, cô ta thích Lộ Nhàn, mỗi ngày đuổi theo Lộ Nhàn, kết quả Lộ Nhàn chủ động theo đuổi người này...

Nữ sinh bị làm cho tức giận rời đi.

Lữ Manh tiếp tục ăn khoai tây.

"Khoai tây nghiền này ăn ngon thật!", Lữ Manh nhịn không được cảm thán.

Dương Minh Trạm: "......"

Vốn dĩ ăn khá ngon, hiện tại không thể ăn nữa.

—————————

Thần kinh thô thật sự 😂😂