Chương 39

Giữa ban ngày ban mặt, giọng nói lanh lảnh vang khắp mọi nơi.

Ngôn Thư nhìn vẻ mặt “Mấy người không đi thì tôi tự đi” của Ninh Già Dạng.

Bất ngờ ấn vị tiểu tổ tông này xuống: “Em dừng lại, chị đi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ có thể tự mình ra trận.

Nhìn theo bóng dáng Ngôn Thư xuống xe, những ngón tay mảnh mai của Ninh Già Dạng vuốt nhẹ chiếc cằm tinh xảo của bản thân, khá tiếc nuối: “Còn muốn đi mở mang kiến thức mà.”

Dưới ánh đèn, sau khi vừa uống nước xong, đôi môi đỏ kiều diễm của người phụ nữ đẫm nước, làm cho gương mặt kia càng thêm xinh đẹp kiêu sa, đôi mắt hoa đào hơi hơi mở ra, mang theo sự quyến rũ trong vô thức.

Tiểu Lộc lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mở tài khoản Weibo của mình lên.

Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S hay chưa?: [ Ship rồi! Tiên nữ mua một đống vị mật đào nữa đó hahaha, chuẩn bị cưng chiều (Đi dỗ bác sĩ S rồi! Vô cùng lo lắng cho cái eo của bệ hạ.jpg) ]

Mười phút sau, Ninh Già Dạng xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy Ngôn Thư đang tự ôm chặt lấy mình.

Chị ấy đang nhìn ngang nhìn dọc, đợi đến khi xung quanh không còn ai nữa, mới xách một túi đồ lớn lén lén lút lút lên xe.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Già Dạng bĩu môi, tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe vang lên pha trò: “Chị Thư, chị không trả tiền hả? Bộ dạng cứ như ăn trộm vậy.”

Cuối cùng Ngôn Thư cũng không nhịn được nữa mà trợn trắng hai mắt.

Cởi khẩu trang, mũ với khăn quàng ra, thở phào nhẹ nhõm, vứt túi đồ màu đen vào lòng Ninh Già Dạng: “Trả rồi!”

“Chị như thế này đều là vì ai hả!”

Ninh Già Dạng mở túi ra chọn chọn lựa lựa.

Phát hiện chị Thư không hổ danh là người phụ nữ có kinh nghiệm, trừ vị mà cô muốn ra, còn có nhiều loại khác như là siêu mỏng, siêu trơn, có gân, lại còn có cả loại phát sáng nữa!

Lông mi Ninh Già Dạng nâng lên thành hình vòng cung, trầm mặc nhìn Ngôn Thư.

Im lặng mất mấy giây, đưa ra một chiếc cổ tay mảnh mai mịn màng, khuôn mặt chân thành đặt cái thứ phát sáng kia vào trong tay Ngôn Thư: “Phí chạy việc vặt.”

Ngôn Thư giống như bị bỏng tay vậy, vứt cái thứ kia vào trong túi bóng đen.

“Bà đây không có cần!”

Chị ấy cũng sắp kết hôn được mười năm rồi, đã có hai đứa con, ai giống như vợ chồng son bọn họ, còn chơi mấy trò tình thú này.

Ninh Già Dạng thành tâm gợi ý: “Thời gian kết hôn càng dài, thì càng cần giữ sự mới mẻ, như vậy đi, em cho chị nghỉ phép hai ngày, ở bên cạnh chồng đi nhé.”

Nói xong, lại cất “phát sáng” vào trong túi xách của chị ấy, kéo khóa lại.

Ngôn Thư: “...”

Dụi dụi lông mày, thôi bỏ đi, còn tưởng rằng vị tiểu tổ tông chơi lớn thế nào, sẽ có hứng thú với “phát sáng’ cơ.

Ai mà ngờ được, vẫn còn khá trong sáng.

Nghĩ tới chuyện chính, sắc mặt Ngôn Thư có vài phần nghiêm túc: “Đúng rồi, vừa nãy bên phía hội quán có gọi lại cho chị, nói rằng người lấy đoạn video là một nhân vật lớn, bọn họ không dám tiết lộ.”

“Em vẫn còn nhân vật lớn nào bảo vệ hộ giá đúng không?”

Ngược lại Ninh Già Dạng, hàng lông mi cong cong rủ xuống, lười biếng chơi với một hộp đồ màu xanh lam có vẽ những trái đào nhỏ dễ thương, là loại siêu trơn có gân vị đào mật.

Lúc này được những ngón tay tinh xảo như được chạm khắc của cô cầm lên.

Rõ ràng là món đồ cực kì ám muội thậm chí đen tối, nhưng cô lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc như đang thưởng thức một món đồ cổ quý giá nào đó.

Ngôn Thư không chịu nổi nữa rùng mình một cái.

Cô thật sự bị mất não rồi.

Sao lại xem cái thứ này như một món đồ cổ vậy chứ!

Ninh Già Dạng nghĩ tới bức ảnh chụp màn hình mà trợ lý Lục gửi cho mình lúc nãy, môi dần dần nhếch sang một bên.

Một lúc sau, đôi môi đỏ mới nhẹ nhàng thốt lên ba chữ: “Chị đoán xem.”

Ngôn Thư nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô, hoàn toàn không cần phải đoán.

Ngoài vị đó ra còn có thể là ai nữa.

Hôm nay bị cô giày vò như thế này, Ngôn Thư đột nhiên hờ hững mở miệng: “Diễn viên Ninh, kịch bản [ Lãng tử quay đầu ] kia của biên kịch NN, chuyện trò chơi thân mật, nhớ nói với chồng em đấy.”

Khóe môi Ninh Già Dạng cứng lại: "...”

Đúng là chạm vào nỗi đau của người khác.

Người còn chưa dỗ được đâu đấy.



Năm giờ chiều, bãi đỗ xe của bệnh viện Lăng Thành.

Ninh Già Dạng như mọi khi tìm thấy xe của Thương Dư Mặc, hôm nay anh lái chiếc Maybach màu đen đơn điệu, đương nhiên trong phần lớn những chiếc xe thông thường khác, vẫn là không hề đơn điệu chút nào.

Thân hình mảnh mai nhưng không kém phần mềm mại của cô tựa vào cạnh chiếc xe, dáng vẻ thản nhiên, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng rộng rãi lười biếng, chiếc mũ áo hình tai thỏ trùm kín đầu, che đi hơn một nửa khuôn mặt xinh đẹp, phần còn lại che khuất sau chiếc khẩu trang.

Hàng lông mi của người phụ nữ rũ xuống, đang nhắn tin cho Thương Dư Mặc.

Gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp hơn.

Bên trong khoảng trống màu xám của chiếc quần đùi jeans, đôi chân nhỏ mảnh mai trắng nõn nà ấy càng trở nên đẹp đẽ hơn, bên cạnh mắt cá chân còn đặt một túi đồ màu đen không có hoa văn gì.

Hoàn toàn không có ai nhận ra người đang ở trong bãi đỗ xe của bệnh viện này là nữ thần đỉnh lưu của giới giải trí.

Ninh Già Dạng cũng tưởng như vậy.

Cho đến khi.

Bỗng nhiên có tiếng của một cô gái khẽ vang lên: “Cô Ninh.”

Ngón tay Ninh Già Dạng khựng lại, lông mi theo đó ngước lên.

Đập vào mắt là một khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm phối với một chiếc váy dài ôm sát mông, trang điểm tinh tế phù hợp, dường như tới gặp người nào đó rất quan trọng.

Đôi mắt ngoài ý muốn lướt qua.

Lại là cô ta.

Ninh Già Dạng vuốt nhẹ viền điện thoại đã bị ánh mặt trời làm nóng, thờ ơ nói: “Cô Bùi, giấy triệu tập của tòa án, hình như không phải đến bệnh viện lấy đâu.”

Sáng sớm ngày hôm đó, cô gần như đã nghe thấy hết cuộc điện thoại giữa Bùi Chước Chước và Thương Dư Mặc.

Bùi Chước Chước đến tìm Thương Dư Mặc, tất nhiên cũng là vì chuyện này, lúc này bị Ninh Già Dạng nhắc lại, sắc mặt không được tốt lắm.

Nhưng trong lời nói dường như không hề có chút chột dạ nào, vẻ mặt thản nhiên nói: “Giữa bọn tôi có chút hiểu lầm, nhưng đã giải thích rõ ràng rồi.”

“Được thôi.” Ninh Già Dạng như không hề quan tâm, tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.

Đồ đàn ông thối tha, có thời gian trêu ong bắt bướm, không có thời gian trả lời tin nhắn của cô.

Bùi Chước Chước nhìn vào gương mặt tinh xảo xinh đẹp rất gần với mình của cô, nhìn vài giây, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt: “Giáo dục nhà cô Ninh có phải luôn không coi người khác ra gì, chỉ biết có bản thân mình, không quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh như thế này không?”

Ninh Già Dạng cười khẩy.

Lại thấy Bùi Chước Chước đã bước lại gần hai bước, giọng nói ngày càng nhẹ nhàng.

“Cô có biết những bông hoa hồng đó đối với anh ấy…có ý nghĩa như thế nào không? Năm đó vì muốn đích thân chăm sóc những bông hoa hồng này, nửa tháng liền trên tay anh ấy toàn là vết thương đó.”

“Chính vì cái bản tính đố kỵ này của cô, mới làm khó anh ấy đến mức như này.”

Biểu cảm lịch sự mang chút ý cười của Ninh Già Dạng lúc đầu khựng lại: “Cô Bùi, cô là ai? Chuyện của vợ chồng tôi, không phiền cô phải bận tâm.”

“Chỉ là kết hôn với mục đích thương mại mà thôi, cô Ninh còn tự coi mình là bà chủ nhà họ Thương thật rồi.”

Sự giễu cợt trong lời nói của Bùi Chước Chước càng rõ ràng hơn: “Tầm nhìn của kiểu người như anh ấy cực kì cao, tính tình thì càng lí trí sáng suốt có thể sánh được với thần tiên, sẽ không tùy tiện thích một nữ minh tinh bình hoa.”

Biết cũng khá nhiều đấy.

Dưới đáy mắt Ninh Già Dạng tràn đầy sự kinh ngạc, liếc nhìn cô ta cười như không cười: “Người có tầm nhìn cao như cô Bùi cũng thích nữ minh tinh bình hoa như tôi, thích đến nỗi dù tôi che kín như thế này mà còn vừa nhìn đã nhận ra, thì còn có gì không thể cơ chứ.”

Bùi Chước Chước thật sự không ngờ tới, cô lại chú ý tới điểm này.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Ninh Già Dạng thản nhiên bắt máy, thuận tiện ngước lên định rời đi.

Nào ngờ, quên mất túi đồ màu đen đặt cạnh mắt cá chân kia.

Giây tiếp theo.

Từ trong túi giấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam có vẽ hình những trái mật đào dễ thương lộc cộc lăn ra ngoài.

Ninh Già Dạng thong thả ung dung nhặt lên, trước mặt Bùi Chước Chước thả nó xuống, vô cùng chính xác rơi lại vào trong túi giấy.

Cô cười khẩy, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nói ra một câu: “Đúng rồi, thần tiên còn thích vị mật đào nữa đấy.”

Vẻ bình tĩnh của Bùi Chước Chước cuối cùng cũng nứt vỡ, đồng tử co rút.

Không thể nào!

Ninh Già Dạng đã nhặt túi giấy lên, ung dung bước về phía khoa phẫu thuật thần kinh.

Bên tai truyền đến giọng nói thanh thanh từ tốn của người đàn ông: “Ai thích vị mật đào, hửm?”

Ninh Già Dạng bình thản nói: “Lát nữa anh sẽ biết ngay thôi.”

Chuyện dỗ dành người khác, dường như đã bị lãng quên rồi.

Giờ tan làm, bệnh viện không có nhiều người.

Cho đến năm phút sau.

Ninh Già Dạng đổ một túi to những chiếc hộp nhỏ có vẽ hình quả đào xuống chiếc bàn làm việc cực kì lạnh lẽo của Thương Dư Mặc.

Thậm chí có vài hộp còn rơi xuống đất.

Ngay lập tức, hai lòng bàn tay mềm mại của Ninh Già Dạng chống mạnh lên mặt bàn lạnh lẽo, nhướn người ra nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế làm việc màu đen, hung hăng nói: “Bây giờ thì biết rồi đấy!”

Những ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông nhặt một hộp lên.

Nước da trắng ngần làm tôn lên chiếc hộp có màu đậm kia, màu cực kì sáng cùng màu cực kì tối, tạo ra cảm giác mê hoặc.

Dường như vô ý dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên trái mật đào đáng yêu màu hồng nhạt ở trên chiếc hộp: “Tức giận cái gì?”

“Có thời gian chơi đùa với phụ nữ, lại không có thời gian xuống mở cửa xe cho em sao?”

Hại cô đứng dưới bãi đỗ xe cả nửa ngày trời, chân sắp gãy đến nơi rồi.

Tiên nữ cũng có liêm sỉ đấy, vốn dĩ không có định xách túi đồ to này đến văn phòng đâu.

Ai mà biết được.

Người này gọi nửa ngày trời vẫn không gọi được!

Tất cả tâm trạng của cô đều viết hết lên mặt rồi.

Thương Dư Mặc ngước đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt kia lên nhìn cô một lúc, đôi mắt trong veo, dường như có thể nhìn thấu được mọi việc.

Đến nỗi khiến cho sức lực của Ninh Già Dạng sắp cạn kiệt rồi.

Đột nhiên người đàn ông dang cánh tay mạnh mẽ kia ra, trực tiếp ôm lấy cô từ phía đối diện.

Ninh Già Dạng trợn trừng mắt, kinh hãi hét lên:”...”

“Ối…”

Tất cả mọi thứ trên bàn, nào là bệnh án, sách vở rồi những chiếc hộp nhỏ kia rơi xuống vương vãi trên sàn nhà.

Giây tiếp theo.

Chiếc eo nhỏ mềm mại của người phụ nữ bị giữ chặt, bị ấn nằm xuống trên chiếc bàn lạnh lẽo.

Khóe mắt cô thoáng nhìn thấy ở mép bàn có một tia sáng vụt qua mắt cô.

Không kịp để ý đến tình hình hiện tại của bản thân, muốn cầm lấy chiếc nhẫn nam kia: “Đây…”

Lời còn chưa nói hết.

Bị người đàn ông tùy tiện vứt vào thùng rác: "Rác rưởi.”

Lông mi Ninh Già Dạng run rẩy, nghĩ đến việc Bùi Chước Chước vừa tới, nhẹ nhàng nói: “Rác rưởi cũng có thể đem lại lợi ích đấy, vứt đi làm gì, bán lấy tiền đi quyên góp cũng được mà.”

Ngón tay thon dài của Thương Dư Mặc vuốt ve mắt cá chân của cô, đang từ từ vuốt lên trên: “Tùy em.”

Ninh Già Dạng bị ngón tay của anh ép đến nỗi chẳng còn tâm trí nghĩ về chiếc nhẫn nữa, muốn thoát khỏi những ngón tay có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt kia, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.

“Cửa chưa khóa, bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Giọng nói của người đàn ông trầm xuống: “Nhìn thấy rồi thì làm sao?”



Ninh Già Dạng ôm lấy cổ tay anh, biết co biết duỗi: "Chồng ơi ~”

“Chúng ta về nhà rồi làm tiếp được không?”

Một lúc sau. Người đàn ông đột nhiên thấp giọng cười.

Nhỏ giọng, cúi người xuống bên cạnh, khẽ nói vào tai cô: “Bà chủ nhà họ Thương nghĩ cái gì vậy, anh chỉ muốn xoa bóp chân cho em mà thôi.”

Ninh Già Dạng:”???”

Đập vào mắt là cảnh tượng những ngón tay thon dài của anh đang ấn vào bên bắp chân đã tê cứng vì đứng quá lâu, không hề bị phân tâm mà ấn xuống.

Điều này có thể nhịn được sao?

Ninh Già Dạng vô cùng tức giận, trong nháy mắt nhào về phía anh.

Trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Chiếc quần bò thô ráp dính chặt lấy chiếc quần tây mượt mà của người đàn ông.

Vài giây sau.

Ninh Già Dạng đắc ý chu môi, chậm rãi nói ra ba chữ: “Đạo đức giả.”

Còn thật sự tưởng rằng anh sẽ không phản ứng lại.

Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc từ từ hít thở, một ngón tay thon dài trắng muốt nâng cằm cô lên.

Phủ xuống môi cô.

Hai đôi môi dính chặt lấy nhau, anh lẩm bẩm: “Chiều ý em.”

Chiều ý cô cái gì?

Cho đến khi Ninh Già Dạng nhìn thấy Thương Dư Mặc quay người nhặt một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam từ dưới sàn nhà lên, sau đó bế cô vào trong phòng nghỉ.

Mới bỗng nhiên ngộ ra.

Vãi!

Người đàn ông thối tha này thật sự muốn làm ở phòng làm việc.

“Dừng lại…”

Thương Dư Mặc nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mà mình thỉnh thoảng nằm nghỉ, mà sau đó đứng ở một bên, đứng trước mặt cô, chầm chậm cởi chiếc áo khoác trắng tinh sạch sẽ không một vết bẩn trên người ra.

Lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen đẹp đẽ.

Bên dưới, là chiếc quần tây màu đen vừa bị cô chạm vào lúc nãy.

Ánh sáng trong phòng nghỉ ảm đạm, xung quanh tràn đầy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, từ ga giường đến tường nhà đều là màu trắng tinh.

Bên dưới mái tóc xoăn ngắn màu đen hơi dài của người đàn ông, đôi mắt màu nhạt kia cực kì quyến rũ, tôn lên nước da màu trắng lúc nào cũng tái nhợt như bị bệnh.

Từ một vị bác sĩ lạnh lùng cấm dục đến một con người kiều diễm không đàng hoàng, dường như chỉ là một khoảnh khắc cởi chiếc áo khoác trắng kia ra mà thôi.

Môi Ninh Già Dạng hơi khô, cứ như vậy mà nhìn anh.

Chỉ nhìn đôi tay được mệnh danh là “Đôi tay thần tiên” đã cứu sống vô số người kia của người đàn ông, đang điềm đạm mở chiếc hộp giấy nhỏ rít kia ra.

Tiện thể dùng giọng nói thanh mát dễ nghe nói: "Thì ra bà chủ nhà họ Thương thích loại siêu mỏng, có gân…”

“Im miệng!”

Ninh Già Dạng cởϊ áσ sơ mi của anh xuống, những ngón tay mảnh mai nắm chặt lấy: “Không được nói nữa.”

Bởi vì quá vô xấu hổ, khóe mắt dường như phủ lên một màu đỏ đẹp mắt.

“Được rồi.”

Thương Dư Mặc nghe lời đồng ý: “Dùng thẳng luôn.”