Chương 38

Trong tay Tiểu Lộc vẫn còn cầm những chiếc kem vị mật đào vừa mới mua ở tiệm đồ ngọt dưới lầu cho Ninh Già Dạng.

Khuôn mặt hốt hoảng đóng cửa lại, mới thở hổn hển nói: “Chị, chị thật sự đi làm gái tơ rồi!”

Vốn dĩ Ninh Già Dạng vẫn còn đang mơ màng về câu nói “Bắt gian tại trận” của Ngôn Thư.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này lại nghe thấy mấy chữ gái tơ gì gì đó của Tiểu Lộc, hàng lông mày xinh đẹp lnhíu lại: "Tối qua chị chỉ là say rượu thôi mà, không lẽ lại đυ.ng đầu vào đâu rồi làm mất trí nhớ đấy chứ?”

Tại sao chỉ sau một đêm mà mọi người nói gì cô cũng không hiểu nữa vậy.

Nào thì bắt gian, nào thì gái tơ gì đó.

Tiểu Lộc luống ca luống cuống bỏ kem xuống, lấy điện thoại ra: "Ảnh đã bị người ta tung hết lên diễn đàn rồi.”

“Ảnh gì cơ?” Ngôn Thư phản ứng lại đầu tiên, căng thẳng rướn người lên xem: "Chẳng lẽ tối qua bị chụp lại rồi sao?”

Trên màn hình điện thoại—Thật sự là bức ảnh trong hội quán tối qua.

Khi ấy tất cả khách mời đều đi rồi, chỉ còn lại duy nhất Ninh Già Dạng say rượu và Trần Trạch Án từ nhà vệ sinh quay lại là chưa đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bức ảnh mà đối phương chụp được vừa vặn là bức ảnh Ninh Già Dạng vẫy tay về phía Trần Trạch Án.

Ánh mắt của người đẹp đưa đẩy khêu gợi, trong khung cảnh ám muội, lộ ra vài phần phong tình mập mờ.

“Bây giờ mọi người đều đang nói chị đã nhìn trúng thầy Trần.”

“Đã có tài khoản chạy quảng cáo trên Weibo, dự rằng rất nhanh sẽ lên hotsearch.”

Tiểu Lộc thân là trạm trưởng người hâm mộ lớn nhất của CP “Vợ chồng nuôi cá”, em ấy tuyệt đối không chấp nhận nổi việc chị mình đi làm gái tơ của người khác!

“Đây có phải là thật không ạ?”

Sau khi dùng một hơi nói hết tình hình, Tiểu Lộc hỏi thăm dò.

Tối qua em ấy không ở hiện trường, nên không biết được tình hình cụ thể.

Im lặng vài giây, Ngôn Thư là người duy nhất biết rõ tình hình, nặng nề gật gật đầu: “Là thật.”

Tình hình thật sự còn đáng sợ hơn trong ảnh.

Lướt qua vài bài đăng, phát hiện chỉ có một tấm ảnh này, chị ấy thở phào nhẹ nhõm.

Không có chụp được cảnh tượng bác sĩ Thương “bắt gian tại trận” ngay sau đó.

Nếu không chút nữa lên hot search không phải là #Nghi ngờ Ninh Già Dạng câu dẫn Trần Trạch Án# nữa mà sẽ là #Ninh Già Dạng công khai nɠɵạı ŧìиɧ bị người yêu “bắt gian tại trận”#

Tiểu Lộc: “!!!” Chị thật sự nɠɵạı ŧìиɧ rồi!

Ninh Già Dạng nhớ lại khuôn mặt của Trần Trạch Án, đôi mắt hoa đào sáng rực lên nhìn ngó xung quanh rồi lại nhuốm một tầng u tối.

Thậm chí không nhớ được anh ta trông như thế nào.

Vậy nên, tối qua cô bị ma ám rồi sao?

Cho dù là có chút oán hận đối với góa phụ, cũng không đến mức “bụng đói vơ quàng” như vậy chứ nhỉ?



Đợi sau khi Ngôn Thư ở bên kia giải thích xong tất cả những tình tiết về tối qua mà chị ấy gom nhặt được, Ninh Già Dạng đã bóc vỏ và cắn một miếng kem.

Vị mật đào tràn ra khắp khoang miệng, át đi nỗi sợ hãi.

Chẳng trách Thương Dư Mặc khó dỗ dành như vậy, thì ra không phải chỉ là do bị cô cắn vài cái, lại cào cấu vài nhát, ghi hận rồi.

Lại còn bắt gặp cô ở bên ngoài động chạm tay chân với tên đàn ông ất ơ nào đó, quá đáng đời cô rồi!

Lông mi Ninh Già Dạng rũ xuống, biểu cảm trầm trọng nhìn xuống đôi tay nhỏ đẹp đẽ tinh xảo này của bản thân.

Dù nhìn như thế nào, cũng đâu có giống bộ móng vuốt sói đói không thành thật đâu.

Lại còn rẻ tiền như thế.

Ninh Già Dạng lại há miệng cắn một miếng kem nữa.

Thật là đau đầu quá đi mất.

Đàn ông, e rằng không dỗ nổi rồi.

Năng suất làm việc của Ngôn Thư rất nhanh, sắp xếp lại các mối quan hệ xã hội, tiện thể liên hệ với đoàn đội của Trần Trạch Án, tốt nhất là thống nhất được lý do giống nhau.

Lên hot search là chuyện của hai người.

Hơn nữa hai người còn sắp hợp tác quay chương trình truyền hình thực tế.

Nhưng lại không hề ngờ tới phương án giải quyết mà quản lý của Trần Trạch Án ở đầu dây bên kia đưa ra: Không can thiệp, đợi hot search tự chìm xuống.

Ngôn Thư đau đầu tắt điện thoại: “Toi rồi, đoàn đội của Trần Trạch Án không chịu phối hợp.”

Chị ấy quen biết quản lý Triệu Nhẫm của Trần Trạch Án, là điển hình của người theo chủ nghĩa vị kỷ, không thì cũng sẽ không nâng đỡ Trần Trạch Án trở thành lưu lượng tuyến một trong một thời gian ngắn.

Hot search lần này, không hề gây bất lợi cho Trần Trạch Án, chỉ khiến cho người hâm mộ càng thêm sùng bái sức hấp dẫn của anh ta mà thôi, đến cả nữ minh tinh đang hot thuộc bậc top còn dính lấy anh trai của bọn họ.

Có rất nhiều người hâm mộ gửi tin nhắn riêng đến lăng mạ chửi mắng Ninh Già Dạng, phần lớn đều là người hâm mộ nữ của Trần Trạch Án.

Từng câu từng chữ trực tiếp đánh chết Ninh Già Dạng, người quyến rũ nam thần của bọn họ.

Ngón tay lạnh lùng của Ninh Già Dạng thờ ơ lướt Weibo, đôi môi ửng đỏ: “Chị Thư, trước tiên chị hãy đi xem camera ở hội quán, sau đó cắt đoạn camera giám sát ở hành lang ra rồi phát lên mạng.”

Ngôn Thư nhớ lại cảnh tượng Ninh Già Dạng nghịch ngợm dính lấy bác sĩ Thương, im lặng vài giây: “Em chắc chắn chứ?”

Nhìn biểu cảm này của chị ấy, hai mắt Ninh Già Dạng chầm chậm nheo lại, trầm giọng nói: “Lẽ nào, em còn mượn rượu làm càn rồi sao?”

Ngôn Thư đắn đo nói: “Không có mượn rượu làm càn, ngược lại chỉ xảy ra tác dụng phụ “Dính chặt lấy chồng” sau khi uống rượu mà thôi.“

Ninh Già Dạng:”...”

Trời đất quỷ thần ơi.

Phá được án rồi.

Chẳng trách trên người Thương Dư Mặc lại có nhiều dấu vết loạn xạ như vậy, thì ra là còn bị cô “bám chặt” nữa.



Thời gian nghỉ trưa.

Bệnh viện Lăng Thành, tầng phẫu thuật thần kinh.

Phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa.

Tần Vọng Thức không thể tin nổi nhìn vào màn hình điện thoại, lại có người bôi nhọ nữ thần của anh ấy!

Cô y tá đi ngang qua liền trêu chọc anh ấy: “Bác sĩ Tần, sập phòng rồi hả?”

Bác sĩ Tần tuyệt đối không chịu thừa nhận, anh ấy tỏ ra nghiêm túc, cầm điện thoại chạy một mạch về phía phòng làm việc có mạng khỏe nhất tòa nhà.

Đúng lúc Thương Dư Mặc cũng đang ở đó.

Thấy anh ấy đi vào, giọng nói thờ ơ của người đàn ông lạnh lùng vang lên: "Có chuyện gì?”

“Lại cho tôi mượn điện thoại lên Weibo xem một chút.” Kể từ lần tải Weibo cho Thương Dư Mặc, bác sĩ Tần đã coi tài khoản Weibo trong điện thoại cá nhân của Thương Dư Mặc là tài khoản thanh minh cho nữ thần.

Rất hay tìm anh để mượn điện thoại.

Kỳ lạ ở chỗ, lần nào Thương Dư Mặc cũng cho anh ấy mượn.

Khiến cho Tần Vọng Thức nghi ngờ liệu Thương Dư Mặc có phải là người hâm mộ qua đường ngầm hay không.

Khuôn mặt thanh tú sắc sảo của Thương Dư Mặc không hề ngước lên, tập trung xem bệnh án.

Nhưng Tần Vọng Thức hoàn toàn không cần anh phải trả lời, tự mình nói: “Lần này càng vô lý hơn, lại dám vu khống nữ thần nɠɵạı ŧìиɧ.”

Người đàn ông từ đầu vẫn luôn nghiêm mặt, bỗng nhiên day day mí mắt, cười cợt nói: “Đúng là vu khống người khác.”

“Đúng vậy, cậu cũng tin…”Tần Vọng Thức cảm thấy mình tìm thấy người chung thuyền rồi.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy sập phòng rồi, giờ khắc này đây, chỉ có duy nhất bác sĩ Thương tin tưởng anh ấy!

Ngay sau đó.

Bác sĩ Thương bình thản nói nốt phần còn lại của câu nói vừa rồi: “Hoặc là còn chưa kịp làm gì, thì đã bị bắt lại rồi.”

Tần Vọng Thức: "???”

Tôi xem cậu là người chung thuyền, vậy mà cậu lại thêu dệt ghê gớm hơn cả anti fan.

“Sao cậu không nói thẳng luôn là nữ thần bị bắt gian tại trận cả đôi đi?!”

Thương Dư Mặc thờ ở liếc nhìn bức ảnh đã lên hot search trên màn hình điện thoại của anh, đôi môi mỏng nhếch lên thành đường vòng cung lạnh lẽo: “Anh ta mà cũng xứng.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, Tần Vọng Thức lại nghe ra được nó mang ý châm biếm.

Suy nghĩ một hồi, vị này thật ra là antifan của Trần Trạch Án?

Phía trước bàn trong phòng làm việc, sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, bỗng nhiên những ngón tay thon dài thả chiếc bút máy màu kim loại đang cầm trong tay ra.

Chiếc bút máy đắt tiền rơi xuống mặt bàn, vài giọt mực bắn tung tóe, thậm chí có một giọt văng ra dính vào ngón tay trắng sáng của anh.

Tuy mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nhưng lại không lập tức lau vết mực đi trước, ngược lại lại tựa người vào chiếc ghế xoay bằng da thật, ung dung thong thả bật điện thoại lên.

Nhìn vào tấm ảnh trên hot search.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt người phụ nữ chứa mênh mông sắc nước rì rào, cực kỳ giống lúc cầu xin anh mỗi đêm.

Rõ ràng biết rằng trong bức ảnh, chỉ là di chứng của việc say rượu mà thôi.

Nhưng lại cứ khăng khăng rằng……

Lông mi Thương Dư Mặc khép lại, đôi mắt màu nâu nhạt chứa đầy sự lạnh lẽo.

Bấm ra số điện thoại của Lục Nghiêu.

Gõ: [ 10 phút nữa, tôi không muốn còn nhìn thấy bất cứ tấm ảnh nào giữa ngôi sao nam kia với cô ấy nữa. ]

Trong vòng một giây trả lời tin nhắn của sếp, là kỹ năng cơ bản của một trợ lý vạn năng.

Một giây sau.

Lục Nghiêu trả lời: [ Rõ! ]

Đại thiếu gia cả tháng trời không thèm liên lạc anh ta ngày trước, những yêu cầu đưa ra gần đây càng ngày càng khó rồi!

Lục Nghiêu: [ Có điều…ông chủ, theo như tâm tư bây giờ của mọi người trên mạng, họ càng nghiêng về bằng chứng xác thực hơn, rồi mới nên xóa toàn bộ ảnh trên mạng. ]

Gõ: [ Vậy thì đính chính trước rồi xóa. ]

[ Có cần tôi dạy anh cách giải quyết không? ]

Lục Nghiêu: “...”

Ý của ông chủ vô cùng rõ ràng: Chút chuyện cỏn con như thế này mà còn cần tôi phải dạy anh, anh có thể xin nghỉ việc rồi.

Trợ lý đặc biệt cao cấp Lực không hề muốn bị sa thải, sắc mặt nghiêm trọng nhắn: [ Anh yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ! ]

Những ngón tay trắng lời ít ý nhiều nhắn lại ba chữ: [ Mười phút thôi. ]

Lục Nghiêu: [...]

Bề ngoài là trợ lý vạn năng, trên thực tế thư kí Lực có địa vị thấp kém có thể làm thế nào, chỉ có thể bỏ lại hết mọi việc trong tay, đi sắp xếp việc đính chính.

Trong phòng làm việc.

Lúc này Thương Dư Mặc mới rướn người lên lấy mấy tờ giấy ướt, bình tĩnh ung dung lau sạch gan bàn tay, nơi mà giống như có những vết tích màu xanh đậm in lên nước da trắng bóc.

Không ngại phiền hà, động tác chậm rãi.

Tần Vọng Thức bận bịu trộm liếc nhìn anh: “Cậu lau đỏ cả tay rồi!”

Lúc này Thương Dư Mặc mới vứt miếng giấy ướt khử trùng màu trắng vào trong thùng rác.

Tần Vọng Thức: “Lần này cậu thật sự không cho tôi mượn Weibo?”

Thương Dư Mặc mang vẻ mặt nhàn nhạt đáp: “Không cần thiết.”

Dù sao thì, hot search rất nhanh sẽ biến mất thôi.

Ý nghĩa sâu xa.

Nhưng Tần Vọng Thức lại không nhận ra.

Vừa tròn mười phút, anh ấy mới kinh ngạc hét lên: “Ơ, hotsearch biến mất rồi?”

“Hội quán bên ấy trực tiếp phát đoạn camera ở hành lang lên, đoàn đội quản lý của nữ thần quá giỏi rồi đấy!”



Trong xe của quản lý.

Ninh Già Dạng lười biếng nằm dài trên ghế xe, suy nghĩ xem liệu rằng ngoài việc phát ra đoạn camera ở hành lang, còn có thể có băng ghi hình ở đoạn đường khác hay không.

Tuy nhiên…..

Không đợi cô làm loạn.

Đã có người thay cô quyết định rồi.

Nhìn vào bức ảnh dần dần biến mất trên mạng, thay vào đó là đoạn video ở hành lang ghi lại cảnh cô nũng nịu nằng nặc muốn ôm chặt lấy một bóng hình cao lớn, trong giây lát, lại không biết…nên vui mừng vì tin đồn bản thân câu dẫn đàn ông được đính chính, hay là tức giận vì hình tượng nữ thần của bản thân bị hủy hoại nữa.

Trong đoạn video chỉ có thể nhìn thấy bóng của người đàn ông một tay ôm lấy chiếc eo thon của người phụ nữ, là kiểu ôm như dùng cánh tay ôm trẻ con, chiếc váy dài của người phụ nữ gần như chạm đất, tạo nên một đường cong duyên dáng.

Người đàn ông dường như vô cảm, ung dung bước đi rời khỏi căn phòng riêng.

Vốn dĩ là cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ và lãng mạn, nhưng…chỉ vài giây sau, vị tổ tông sau khi say rượu xinh đẹp như yêu tinh trong vòng tay anh kia lại không ngoan ngoãn một chút nào, như người không xương bám lấy cổ áo của anh, thân mật cắи ʍút̼.

Mà người đàn ông đó, chắc chắn không phải là Trần Trạch Án.

Không bàn đến dáng người, chỉ riêng màu tóc kiểu tóc trên bức ảnh bị lộ ra kia, cũng hoàn toàn không giống.

Người ăn dưa và người hâm mộ qua đường, bỗng nhiên trở nên mơ hồ…..

[ Ban đầu cứ tưởng là sập phòng, không ngờ lại là cái “sập phòng” này. ]

[ Đúng là có cũng như không. ]

[ Không biết bạn trai của tiên nữ trông như thế nào nhỉ, nhưng mà chiếc eo này cũng không tệ đâu…]

[ Hahahahaha, bị tiểu yêu tinh say rượu giày vò như thế mà vẫn có thể đi vững như vậy, cái gì cần hiểu cũng hiểu được rồi. ]

[...Có chuyện gì vậy, tự dưng lái xe đi rồi? ]

Ngón tay tinh xảo của Ninh Già Dạng chạm vào bóng dáng cao lớn anh tuấn trên chiếc máy tính bảng, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên eo của anh vài giây.

Hàm răng trắng sáng cắn nhẹ môi dưới, mãi sau mới lầm bẩm nói: “Chắc chắn là tóc xoăn nhân lúc tiên nữ uống rượu say đã quyến rũ tiên nữ!”

Nếu không thì tiên nữ trong sáng đơn thuần như ta, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế này.

Tiểu Lộc xem đoạn video đó hết lần này đến lần khác, cười như bà dì hóng chuyện. Đến từ sự thỏa mãn của người hâm mộ CP.

Hahahahahaha, quả nhiên vợ chồng thật vẫn là lợi hại nhất!

Khi đó nghe thấy tiếng khịt mũi nhẹ nhàng của Ninh Già Dạng, Tiểu Lộc dũng cảm lên tiếng: “Ai câu dẫn ai cơ?”

Vừa nói, vừa chỉ cho cô xem hai dòng bình luận.

[ Cho nên không phải là câu dẫn, chỉ đơn thuần là say rượu mà thôi, đúng lúc bị nam thần Trần bắt gặp? ]

[ Phá được án rồi, chỉ cần là đôi mắt hoa đào này của nữ thần Ninh, uống say rồi nhìn ai cũng giống như đang câu dẫn người ta mà thôi. ]

Ninh Già Dạng cây ngay không sợ chết đứng: “Chị đâu có làm gì sai, chỉ là uống say thôi mà.”

Điềm nhiên như không tiếp tục đọc bình luận:

[ Các chị em, chỉ có tôi quan tâm việc tại sao bức ảnh đó của tiên nữ và nam thần Trần đột nhiên biến mất thôi sao? Ngay cả lưu vào điện thoại cũng bị mất, có đáng sợ không cơ chứ! Mời chị em chiêm ngưỡng!!! ]

[ Hả…Cái gì cơ?! ]

[ Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhất định là công ty quản lý của tiên nữ ra tay rồi, bạn trai của tiên nữ chẳng qua chỉ là một vị bác sĩ bình thường không có gì đặc biệt, chỉ có dáng người trông cũng được, eo trông cũng được, tay trông cũng được mà thôi. ]

[ @ Ninh Già Dạng đợi đã, vậy là vẫn chưa có chia tay? ]

[ @ Ninh Già Dạng ơiii! Tại sao vẫn chưa chia tay vậy, cho dù có yêu nam thần Trần, tôi cũng không có buồn đến thế này. ]

[Thôi được rồi, yêu cầu của tôi là thấp nhất, có thể yêu đương thoải mái, chỉ cần đừng để bị lừa tình rồi lừa kết hôn là được! ]

[ Tiên nữ! Tuyệt đối đừng lãng phí gen của em, hãy nghĩ đến con cháu đời sau. ]

Đọc xong dòng cuối cùng này, đôi môi đỏ thắm của Ninh Già Dạng chầm chậm nhếch sang một bên, trực tiếp trả lời.

Ninh Già Dạng v: Người đàn ông mà tôi nhìn trúng, chỉ có thể không ngừng tạo ra xuất chúng hơn mà thôi. Mỉm cười.jpg

Nửa phút sau.

Ngôn Thư giận dữ hét lên: "Ninh Già Dạng, em làm cái gì vậy hả!”

Khuôn mặt tinh xảo của Ninh Già Dạng tỏ ra vô tội: “Em cũng đâu có nói sai, lựa chọn kết hôn cùng anh ấy, ngoài gương mặt đó ra, bổn tiên nữ thích nhất chính là gen thiên tài của anh ấy.”

Không đợi Ngôn Thư phát tiết, khóe mắt Ninh Già Dạng vô ý liếc nhìn cửa hàng sáng rực lên những ánh đèn màu cam ở bên kia đường, đột nhiên nảy ra ý tưởng dỗ dành.

“Dừng xe.”

Ngôn Thư chưa kịp nói gì đã thấy như bị nghẹn ở cổ: “Làm sao cơ?”

Ninh Già Dạng chỉ chỉ: "Tiểu Lộc, em đến bên kia mua giúp chị ít đồ.”

Tiểu Lộc thuận theo nhìn sang bên đó:

Hàng chữ viết to ĐỒ DÙNG CỦA NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH.

Thiếu nữ ngây thơ - Tiểu Lộc, cả mặt đỏ bừng: "???”

Run lẩy bẩy nói: "Chị ~ em, em không có kinh nghiệm.”

Ninh Già Dạng: “Chẹp, Ngôn Thư, chị đi đi.”

“Phải là vị mật đào đấy.”

“Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Ngôn Thư bĩu môi: “Gen của thiên tài, em lãng phí như vậy?”

Ninh Già Dạng khẽ cụp mí mắt xuống, chầm chậm nói: “Dù sao thì nguồn tài nguyên này cũng tái tạo lại được.”